Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Lung ta lung tung 01

Lung ta lung tung là gom góp những câu chuyện không có mở đầu, đôi khi cũng không có kết thúc về những mối tình. Có thể là một người quen của mình hay các cặp trong AKB mà mình viết lúc tâm trạng ẩm ương cải lương. Cho nên đa phần sẽ là kết thúc buồn, mọi người cân nhắc trước khi đọc.

Biết bao lâu rồi mới lại vào đây đang bài, thiệt có lỗi với mấy bạn đang theo dõi cái blog nhỏ bé này. Nhưng mà mình sau khi sửa laptop lại dở chứng không viết được... cho nên là nó cứ mốc meo chòe queo thế này đây.

TÌNH YÊU VÀ SỰ NGHIỆP.



Ôm lấy eo cô ấy vùi đầu vào hỏm vai quen thuộc, cô đắm chìm trong nhưng suy nghĩ của mình. Cô yêu cô ấy, yêu rất nhiều. Nhưng cô càng yêu chính bản thân mình hơn, cô cũng là người phàm thôi. Rồi cô cũng nhanh chóng đưa ra quyết định “Chia tay”. Phải, cô ra quyết định ấy ngay sau khi hai người lao vào nhau cháy bỏng đêm qua. Cô không chịu nỗi cái tính ương bướng trẻ con bốc đồng ấy nữa. Cô chỉ vừa đặt những bước đầu tiên vào sự nghiệp, có những vất vả khó khăn mà không phải lúc nào cô cũng nói, cũng chia sẻ được, có những gánh nặng đè bẹp cô. Còn cô ấy, cô ấy quá ích kỷ, cô ấy chỉ biết đến niềm vui của chính mình. Cô ấy chưa bao giờ chịu hiểu cho cô, cho những rắc rối mà cô đang đối mặt. Hít một hơi thật sâu mùi hương ấy, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi.


Bỗng cô ấy ôm chằm lấy cô, hôn vào trán cô. Thì thầm vào tai cô những lời ngọt ngào. Sau đó vươn dậy đi nấu bữa sáng nhanh nhất có thể đặt vào lò vi sóng và khe khẽ hát vài câu gì đấy. Lôi tuột cô vào phòng tắm rồi rửa mặt cho cô. Sau đó lại lôi cô vào bàn ăn. Buổi sáng cảu hai người luôn bắt đầu như thế.


- Cậu sẽ luôn yêu mình như thế này chứ? Đột nhiên cô hỏi.
- Sao lại hỏi vậy?
- Tự nhiên muốn hỏi thôi hà.
- Ăn sáng đi còn đi làm kìa!
- ứ, chưa trả lời mà.
- Ăn xong đi làm, cuối tuần mình nói cho nghe.
- ứ, trả lời đi mà.
- Lúc nào mình cũng yêu cậu cả.
- Hí hí, phải thế này chứ.


Và cô ấy vui vẻ ăn sáng vừa líu lo xem tối nay hai người sẽ ăn gì. Còn cô, lại loay hoay trong quyết định của mình. Còn yêu sao lại phải chia tay!

*****


 Nhiều năm sau cô thi thoảng vẫn nhớ đến ngày cuối cùng của cả hai. Hôm đó trời rất cao và xanh, cô thu dọn đồ gọn gàng vào vali, kéo nó ra đặt cạnh cửa, quay lại ăn sáng cùng cô ấy. Còn cô ấy, ngồi yên đấy nhìn lấy cô, nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Cả hai ăn sáng trong yên lặng, trứng ốp la hôm ấy thì mặn chát, bánh mì thì quá nóng, còn nước thì nhạt nhách. Mất đến hai mươi phút cô mới nuốt hết hai lát bánh mì, cô đứng dậy dọn rửa. Phần ăn của cô ấy vẫn còn nguyên đấy.


- Mình đi đây. Cậu nhớ tự chăm sóc mình. Đừng bỏ bữa sáng nữa, nhớ ngủ sớm, tối phải đóng cửa sổ và đắp chăn. Còn nữa, phải giặt chăn mền mỗi tháng đấy nhé.


Đợi một lúc vẫn không nghe được câu trả lời, cô quay đi, nước mắt rơi xuống. Tại sao vậy? Đây chính là quyết định của cô, mà sao cô lại đau đến thế. Bước vội về phía cửa, cô xách hành lý. Chợt từ phía sau một vòng tay ôm lấy eo cô “Đừng đi, đừng đi mà”. Tiếng cô ấy nghẹn ngào, vòng tay siết chặt lấy eo cô, vùi đầu trên vai cô khóc òa. Đâu đó trong lòng cô đau nhói đến khó thở. Nhưng cô vẫn dứt khoát gạt tay cô ấy ra, bước thật nhanh về phía trước. Cô nghe tiếng cô ấy ngã sau lưng, cắn chặt môi ngăn cho mình không quay đầu lại, cô rời khỏi cô ấy cô muốn theo đuổi sự nghiệp của mình, tương lai của mình.


Cuộc sống sau đó vẫn rất khó khăn, ban ngày cô lao vào vẽ, ngồi lì trong phòng với tác phẩm của mình. Ban đênm có đôi khi cô bật khóc vì nhớ cô ấy, có đôi khi cô phát điên cầm lấy chai rượu tu ừng ực rồi ngồi khóc như con điên. Trả qua một năm làm bạn với rượu và tranh, cuối cùng cô cũng thanh tỉnh lại được, sự nghiệp cũng bắt đầu phát triển. Người ta bảo tranh cô mang một nỗi buồn da diết nào đó không tả được. Cô cũng có tả được nỗi buồn của mình đâu. Cho đến ba năm sau tranh của cô cuối cùng cũng nhận được giải thưởng vàng nghệ thuật quốc gia, danh tiếng cô vang dội, cô liên tiếp dành được các giải thưởng lớn. 



Giờ đây cuộc sống cô rất thoải mái, cô không còn chật vật miếng ăn như xưa, không còn bị cơm áo gạo tiền đè nặng trên vai, trách nhiệm với gia đình cũng đã làm tròn. Cho nên cô cho phép mình sống xa hoa hơn trong căn hộ cao cấp bậc nhất Tokyo, lái chiếc xe hơi yêu thích từ bé và làm mọi thứ mình thích. Ví như sẽ có ngày cô ngồi lì trong phòng vẽ say mê như ngày hôm nay. Cô đột nhiên muốn vẽ, khi tỉnh giấc lúc ba giờ sáng, cọ vẽ và màu cũng đã sẵn sàng, ngồi vào ghế vô thức vẽ lại dáng hình của người đã lâu không còn gặp.



Cô bắt đầu với bầu trời trong xanh cao vút, vài chú chim ca hát phía xa xa. Khung cảnh khiến người xem cảm thấy dễ chịu với trời xanh và đồng cỏ, cô gái ngồi dưới gốc cây duyên dáng trong chiếc váy hoa.



Cô vẽ đến khuôn mặt cô ấy, nụ cười tỏa sáng luôn ngự trị trên đôi môi. Đôi môi cô ấy căng mọng quyến rũ. Mắt cô ấy rất đẹp, đến mức hồn cô đã lạc lối trong đấy bao năm. Mái tóc cô ấy mềm mượt đen nhánh. Da cô ấy mềm mại và thơm mùi kẹo ngọt.

Cô họa thêm căn nhà nhỏ phía xa với những tông màu ấm. Một căn nhà dễ thương thích hợp với những cô gái trẻ. cặm cụi vẽ say mê suốt năm tiếng, cuối cùng cũng đã xong. Họa vào hai chữ Hạnh Phúc” cùng dấu ấn của mình. Cô mỉm cười rời khỏi phòng vẽ.



Ngoài phòng khách trời đầy mây đen, gió lồng lộng thổi. “Có lẽ cơn mưa sẽ đến nhanh thôi” cô nghĩ. Thả người trên ghế sô pha ngắm nhìn khung cảnh thành phố, tất cả chỉ là những căn nhà cao ốc ngột ngạt, bầu trời càng tối hơn và bắt đầu có giông. Khẽ gọi tên cô giúp việc nhưng nhận được và sự im lặng tuyệt đối, cô thở dài cạn sạch ly rượu. Ngoài trời cơn mưa đang rơi. Phía xa bên thành phố có tiếng cười giòn tan của hai cô gái khác./.


Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Hà Nội ngày về!



Đó là một buổi sáng trời đầy sương, chúng tôi - ba người - ì ạch vác đống hành lý hơn 36kg từ khách sạn ra xe. Không khí ẩm ướt, nó đưa tay đón lấy từng hạt mưa bé nhỏ lất phất rơi, mưa phùn Hà Nội thật đẹp. Còn nhớ lần đầu đến Hà Nội chào đón nó cũng là một cơn mưa phùn, trắng xóa bầu trời, nó run rẩy vì cái lạnh nhưng thích thú, một màn chào đón không tệ chút nào cả, phải không? 


Mưa rơi, nó ngồi dựa vào vai em ngái ngủ, là ngái ngủ hay cố kéo dài chút hơi ấm nó cũng không biết. Nó tựa vào em, mơ màng mặc trời mưa hay là trong lòng đổ mưa. Xe bon bon trên đường, Hà Nội năm giờ sáng vắng vẻ, yên tĩnh và cổ kính. Vòng vèo qua các con đường rồi thì cũng đến sân bay, cả ba xuống xe, em vội đi lấy xe đẩy chất hành lý lên rồi cả ba tiến vào trong. Cô bạn xếp hàng check in, nó đẩy xe còn em thì im lặng đi sau nó, sân bay náo nhiệt, náo nhiệt, náo nhiệt, còn nó? Nó cũng không biết... Cả ba trao đổi vài vấn đề, nói với nhau vài câu. Không biết từ lúc nào nó đã tỉnh ngủ, nó nhận thức một cách rõ ràng mọi việc đang diễn ra, rằng chi vài tiếng nữa lại cách xa ngàn cây số. Thỉnh thoảng nó nhìn em, định lôi tuột em vào trong phòng vệ sinh, nhưng em không đi. Chưa đầy 15’ sau khi check in nó vào phòng đợi. Em đứng đó, như bao lần trước em chỉ đứng và nhìn nó. Còn nó, vẫn bình tĩnh vẫy chào em vào trong, tìm nơi cất hành lý rồi lại lao vội ra cổng nhưng mà em đã đi khuất rồi. Lúc nào cũng thế em sẽ ra về ngay sau khi nó bước vào cổng.


Không bao lâu sau nó cũng lên máy bay, yên vị trí ngồi cùng một ông lão và con trai ông. Trời lúc này vẫn tối, sương thì dày đặc, máy bay vẫn nằm yên không nhúc nhích, năm phút, mười phút. Nó trong mười phút ấy đã nảy sinh ý định "hay là xuống máy bay không về nữa" Nó cần em đến thế mà, tại sao lại phải bỏ em nơi đây một mình quay về? Nhưng mà cái suy nghĩ ấy chưa kịp thành hành động thì máy bay lăn bánh kéo nó về với sự thật, hình ảnh gia đình với hai người yêu thương nó xuất hiện, Sài Gòn xuất hiện, nó thuộc về nơi đó, có phải không? Bất động trên ghế nó lại để cho cảm giác đó ùa về, mặc dù cố gắng bao nhiêu nó cũng bị cảm giác ấy xâm chiếm từng chút từng chút một. cái cảm giác một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt tim bạn, càng ngày càng siết chặt. Bạn đau đớn vùng vẫy, càng vùng vẫy càng đau, đến khi không còn hơi sức nào cả bạn cứ để mặc nó dày vò bạn, từng chút, từng chút một. Đó là những gì nó cảm thấy từ khi máy bay lăn bánh đến khi cất cánh cao vút lên bầu trời, xuyên quua những đám mây, bay đến Đà Lạt - sứ sở của tình yêu. Ngay cả chặng xe dài tám tiếng từ Đà lạt về Sài Gòn cũng thế, nó đau đớn, lặng thinh, không thấy đói, chả thấy khát. Cứ như vậy nó xa em, xa em.


Lần trước nó để quên trái tim mình ở Hà Nội, còn lần này nó để quên tâm trí. Tất cả điều dừng lại tại quán café nhỏ ven nhà thờ Đá, dừng lại ở hình ảnh cô gái nhỏ đang ngồi hí ngoáy cùng đống tài liệu ngổn ngang trên bàn thỉnh thoảng ngước lên nhìn nó mỉm cười, dừng lại ở ly trà bạc hà nóng nghi ngút khói. Hà Nội ngày về nó lại lẻ bóng mình ên trên dòng đường tấp nập người qua.