Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016

Cô bạn thời đại học.

Thời đại học tôi có một cô bạn rất hay ho, tuy không thân nhưng tôi vẫn hay dõi theo cô ấy. Cô ấy là một người hài hước, nghịch vô cùng, mỗi ngày đi học đều dùng nụ cười có năng lượng mặt trời tỏa sáng. Cô hát hay, nhảy giỏi và vẽ đẹp. Mấy bức tranh cô vẽ khá là hắc não tôi. Cô cao ráo với mái tóc dài và gu thời trang khá hầm hố. Chung quy cô là mẫu con gái mạnh mẽ, khoáng đạt và năng động. Mỗi khi vui thì cô ríu rít hát ca, mỗi khi buồn thì im lặng ngồi vẽ, ngồi một lần có khi đến năm, sáu tiếng.  

Cô có một anh chàng, hình như quen từ cấp hai ấy, hai người vừa gắn bó lại vừa hiểu nhau, yêu từ thời trẻ con ngây ngô đến khi bước ra trường lao vào cuộc sống. Cạnh nhau hơn sáu năm, lại yêu xa thêm năm năm khi anh chàng ta lấy được học bổng về nghành quay phim gì đấy. Lúc trước tôi cùng bạn luôn ngưỡng mộ khi nhìn vào họ. Luôn luôn ngọt ngào, luôn gắn kết, luôn mong nhớ là những gì có thể liên tưởng đến tình yêu của họ. Và rồi sau năm năm chờ đợi, năm năm xa cách, cuối cùng chàng cũng về mọi người ạ. Không cần nói cũng có thể tưởng tượng cô ấy hạnh phúc đến thế nào đâu. Và tôi thì mong chờ một tấm thiệp cưới. Mọi chuyện thật hoàn hảo rồi anh chàng lại nói với cô rằng "anh không thuộc về nơi này" chỉ một câu nói thế thôi, chỉ một cái gật đầu nhẹ, cuộc tình gần chục năm của cô tan vỡ.  

Cô lặng lẽ đăng dòng trạng thái "single" trong sự bàng hoàng của mọi người. Cô không khóc, không nháo, không níu người ấy quay lại, cô cứ vậy mà mạnh mẽ buông tay cho người ta đi, đi đến nơi người ta nghĩ người ta thuộc về. Và rồi cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết. Cô nhuộm tóc vàng óng, trang điểm và tạo ra những bộ ảnh rất đẹp. Tôi và mọi ng đã thấy cô mạnh mẽ như vậy đó, nói cười, không ngừng cố gắng, dù cho người cô yêu đã không còn cạnh cô.  

Tôi có lẽ cũng đã nghĩ cô đã tìm lại được bình yên rồi, tôi vẫn thấy cô đăng những clip nhạc, những clip nhảy, cả mấy bức tranh hắc não tôi nữa. Cho đến khi nghe được bài cover "Gửi anh tình yêu của em", cô ấy hát câu " thà rằng mình chia tay nhau, để anh bước đi trên con đường anh đã chọn" tôi lại nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô ấy. Giọng cô hơi run một chút, ánh mắt cô buồn. Tôi cảm nhận được chút nỗi lòng của cô ấy. Vậy mới thấy không phải cứ khóc lóc thảm thiết mới là đau. Có những người họ lại im lặng với nỗi đau ấy, im lặng đến cùng cực và rồi nỗi buồn đọng trên người họ, rồi bao giờ nỗi đau ấy mới tan đi? Tôi cũng không biết được. Tôi nghĩ nó sẽ đọng lại, đọng lại ở đâu đó trong tim bạn tôi, và rồi nó sẽ mọc kén, nó ẩn đi không còn thấy được nữa. Giống như cây kim ở trong cái bọc, nỗi buồn đó sẽ được bọc lại kỹ càng trong tim bạn tôi. Nhưng nếu không cẩn thận cô ấy sẽ bị nó đâm phải, sẽ lại buồn như khi cô hát câu hát đó. Những câu hát cứ da diết mãi...

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Hà Nội, ngày cuối cho một tình yêu.


Gửi em, người con gái Hà Nội trong lòng tôi.

Tôi đã đến Hà Nội vào thứ sáu tuần trước với hy vọng mong manh tìm lại tình yêu của tôi và em, với mong muốn trong tuyệt vọng là được gặp lại em lần cuối cùng, với một nổ lực cuối cùng cho chính tôi. Vé là do em đặt trước, lý do là chúng ta quá nhớ nhau. Vậy sao em nỡ bỏ tôi một mình như vậy?

Hà Nội trước kia không có tôi, chỉ có em và tình yêu củachúng ta. Hà Nội hôm nay có tôi và em nhưng lại không có tình yêu của chúng ta. Buồn cười thật đó em. Buồn đến mức ngoài cười ra tôi cũng chẳng thể làm gì. Tim tôi vốn không bị gì sao lại đau thắt đến vậy hả em?

Chào đón tôi là không khí u ám đầy sương mù. Mình tôi bướcxuống sân bay, ngóng chờ một gương mặt, tìm kiếm một thân ảnh thân quen. Nhưng chỉ có tôi và những con người xa lạ. Xe buýt số 7 vẫn ở đó như đang chờ tôi, nhưng không, tôi lên xe số 17về Long Biên. Tôi sợ nếu đi chuyến xe số 7 đó sẽ không kìm được mà bước đến nhà em, mà đến đó với tư cách gì đây em...

Mọi thứ tồi tệ lắm em ạ. Trời tối dần, Google map thì lại hư, hỏi đường thì lại bị làm ngơ... Đáng lẽ chỉ đi bộ 15' mà tôi lại lạc đến những hai giờ đồng hồ. Mệt lả và cô độc trong khách sạn, tối đó tôi làm cách nào vào giấc ngủ tôi cũng ko biết, rồi lại thức giấc vào ba giờ sáng, lại đau đáu một nỗi nhớ niềm thương. Sáng thứ bảy tìm quán nộm em hay chở tôi đến ăn cũng lại lạc, lạc mãi lạc mãi. Lạc mất cả em rồi.

Sáng chủ nhật, tôi ngồi yên trong khách sạn đợi em. Tôi đã để trạng thái trên zalo hy vọng rằng em sẽ đến, gặp nhau, cùng nhau trải qua 1 ngày như trước kia, rồi sau đó mặt đối mặt mà nói lời chia tay trong bình yên. 6h sáng đến 12h trưa, chỉ là vô vọng. Tôi thuê một chiếc xe, mò mẩm qua nhà em. Sau gần một năm chưa đến vậy mà có thể chạy một mạch sang tận nhà em. Nhà mới xây to thật em ạ. Em thấy tôi có giỏi không? Trên đường đi cũng lướt qua vô vàng kỷ niệm em ạ. Lotte vẫn sừng sững nơi
đó, tôi nhớ lần ở Hà Nội 10 ngày, chúng ta cũng ở suốt trong đó. Có một hôm em phải đi học, tôi ngồi trong đấy đợi em, rồi bỗng nhiên tôi thấy nhớ em quá, lại tự đi tìm em với mong muốn gần nhau dù chỉ là một chút. Tôi đi bộ qua công viên Thủ Lệ, đến ngôi đền gì đó, trong khi đó em tan học lại chạy vào
Lotte đón tôi mà không gặp, rồi tôi lại phải quay lại công viên, trên tay em là hai hộp cơm, cơm gà sốt me em nhỉ. Chúng ta ăn trưa trên công viên, bình yên như vậy đó em, kỷ niệm lại vụt tắt. Tôi nhanh chóng chạy đến nhà em rồi, lại quay ngược lại, không dám nhắn cũng không dám gọi, tôi hứa với em là khônggọi phiền em rồi mà.

Tôi lại chạy sang hồ Tây, thì ra nó gần nhà em đến vậy, có lẽ cung đường tôi chạy cũng là cung đường em đạp xe mỗi ngày. Tôi chẳng thể chạy với tốc độ tình yêu mà khi xưa em chở tôi, tôi chạy nhanh như một người Sài Gòn, chạy mãi chạy mãi, đến ngõ cụt em ạ. Đến đường Nghi Tàm tôi lại ko biết làm sao để đi, thế là tôi dạo quanh con đường gốm sứ. Ngày xưa ấy em hay đèo tôi đi vì tôi rất thích đoạn đường này. Em nhớ không, cũng lần đến Hà Nội 10 ngày đấy, tôi lên kế hoạch đi bộ hết con đường, sáng đó em đi học, tôi thì bật chế độ máy bay để tiết kiệm pin, trưa tan em ko gọi được, em lại phi xe từ trường sang tìm tôi, vốn dĩ mình hẹn chiều gặp lại cơ mà. Cả con đường dài vậy em vẫn tìm thấy tôi, mình có duyên với nhau đến thế cơ mà. Nếu không có duyên sao xa xôi vạn dặm vẫn quen biết và yêu nhau thế này... Hôm đó tôi cùng em ngồi tại nhà chờ xe buýt, lại cùng nhau ăn cơm gà sốt me, hôm đó hình ảnh em chạy xe trong nắng đến đón tôi đã ghi sâu vào tâm trí. Rồi tôi lại chạy sang cầu Long Biên, nhưng không thể ngắm hoàng hôn nữa em ạ. Mặt trời trốn mất rồi, những chiếc xà lang chở cát em thích vẫn vậy chạy ngang cầu, cầu Long Biên vẫn rung, sông Hồng vẫn chảy, chỉ có tình yêu của em là không còn mà thôi. Về lại khách sạn, trái tim tôi dường như chết lặng rồi. Tôi lại ngồi yên đó mà chờ em. Thỉnh thoảng lại chạy ra ban công ngóng trông điều gì đó. Mỗi lần một chiếc xe màu trắng vụt qua, tôi lại thắt lòng một lần rồi một lần. Rồi lại lấy xe, chạy quanh bờ hồ, chạy mãi chạy mãi không biết bao nhiêu vòng. Thế là chủ nhật của tôi kết thúc...

Sáng thứ hai, với mong muốn của tôi, bạn tôi lại chở tôi đến những nới chúng ta từng đi, công viên Yên Sở vẫn vậy, Royal city vẫn vậy, cá koi vẫn bơi, khu vui chơi vẫn mở, quảng trường vẫn đông người, highland coffee vẫn ở đó. Chỉ là những nơi đó giờ không có em. Hà Nội không em buồn lắm em ạ.

Rồi giờ bay cũng đến, tôi phải về nơi thuộc về tôi. Lòng tôi vẫn vậy, vẫn hy vọng ngóng trông em mãi đến khi vào phòng chờ. Tôi quay về rồi, để lại nỗi đau, sự mong nhớ, sự tuyệt vọng, nỗi thống khổ của tôi lại Hà Nội em nhé. Tôi chỉ mang về trái tim mình, những kỷ niệm ngọt ngào và hạnh phúc của chúng ta và tình yêu của tôi. Tôi vẫn yêu em nên không thể bỏ tình cảm ấy ở Hà Nội được em ạ. Thật lòng, từ tận sâu trong tim tôi luôn mong em được hạnh phúc dù người bên cạnh em không phải tôi cũng chẳng sao, tôi chỉ mong muốn người tôi yêu luôn bình yên và hạnh phúc, mong rằng từ đây về sau cuộc sống em luôn tràn đầy tình yêu và tiếng cười, giấc mơ du học em thành công. Tôi biết là thừa nhưng vẫn muốn nói thêm, em đừng tắm khuya nữa, đừng uống rượu bia nữa, đừng hay bỏ bữa sáng, đừng thức khuya em phim hay chơi game...không tốt đâu em.
Sau cuối tôi chào em, chào tạm biệt tình yêu suốt hai năm sáu tháng của chúng ta. Cảm ơn em đã đến và yêu tôi, cảm ơn sự kiên nhẫn và chủ động của em, cảm ơn tình yêu của em. Chào tạm biệt Quỳnh Anh.
Giữa Hà Nội và Sài Gòn ở độ cao của máy bay và mặt đất ngày
19 tháng 4 năm 2016."

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Lung ta lung tung 01

Lung ta lung tung là gom góp những câu chuyện không có mở đầu, đôi khi cũng không có kết thúc về những mối tình. Có thể là một người quen của mình hay các cặp trong AKB mà mình viết lúc tâm trạng ẩm ương cải lương. Cho nên đa phần sẽ là kết thúc buồn, mọi người cân nhắc trước khi đọc.

Biết bao lâu rồi mới lại vào đây đang bài, thiệt có lỗi với mấy bạn đang theo dõi cái blog nhỏ bé này. Nhưng mà mình sau khi sửa laptop lại dở chứng không viết được... cho nên là nó cứ mốc meo chòe queo thế này đây.

TÌNH YÊU VÀ SỰ NGHIỆP.



Ôm lấy eo cô ấy vùi đầu vào hỏm vai quen thuộc, cô đắm chìm trong nhưng suy nghĩ của mình. Cô yêu cô ấy, yêu rất nhiều. Nhưng cô càng yêu chính bản thân mình hơn, cô cũng là người phàm thôi. Rồi cô cũng nhanh chóng đưa ra quyết định “Chia tay”. Phải, cô ra quyết định ấy ngay sau khi hai người lao vào nhau cháy bỏng đêm qua. Cô không chịu nỗi cái tính ương bướng trẻ con bốc đồng ấy nữa. Cô chỉ vừa đặt những bước đầu tiên vào sự nghiệp, có những vất vả khó khăn mà không phải lúc nào cô cũng nói, cũng chia sẻ được, có những gánh nặng đè bẹp cô. Còn cô ấy, cô ấy quá ích kỷ, cô ấy chỉ biết đến niềm vui của chính mình. Cô ấy chưa bao giờ chịu hiểu cho cô, cho những rắc rối mà cô đang đối mặt. Hít một hơi thật sâu mùi hương ấy, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi.


Bỗng cô ấy ôm chằm lấy cô, hôn vào trán cô. Thì thầm vào tai cô những lời ngọt ngào. Sau đó vươn dậy đi nấu bữa sáng nhanh nhất có thể đặt vào lò vi sóng và khe khẽ hát vài câu gì đấy. Lôi tuột cô vào phòng tắm rồi rửa mặt cho cô. Sau đó lại lôi cô vào bàn ăn. Buổi sáng cảu hai người luôn bắt đầu như thế.


- Cậu sẽ luôn yêu mình như thế này chứ? Đột nhiên cô hỏi.
- Sao lại hỏi vậy?
- Tự nhiên muốn hỏi thôi hà.
- Ăn sáng đi còn đi làm kìa!
- ứ, chưa trả lời mà.
- Ăn xong đi làm, cuối tuần mình nói cho nghe.
- ứ, trả lời đi mà.
- Lúc nào mình cũng yêu cậu cả.
- Hí hí, phải thế này chứ.


Và cô ấy vui vẻ ăn sáng vừa líu lo xem tối nay hai người sẽ ăn gì. Còn cô, lại loay hoay trong quyết định của mình. Còn yêu sao lại phải chia tay!

*****


 Nhiều năm sau cô thi thoảng vẫn nhớ đến ngày cuối cùng của cả hai. Hôm đó trời rất cao và xanh, cô thu dọn đồ gọn gàng vào vali, kéo nó ra đặt cạnh cửa, quay lại ăn sáng cùng cô ấy. Còn cô ấy, ngồi yên đấy nhìn lấy cô, nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Cả hai ăn sáng trong yên lặng, trứng ốp la hôm ấy thì mặn chát, bánh mì thì quá nóng, còn nước thì nhạt nhách. Mất đến hai mươi phút cô mới nuốt hết hai lát bánh mì, cô đứng dậy dọn rửa. Phần ăn của cô ấy vẫn còn nguyên đấy.


- Mình đi đây. Cậu nhớ tự chăm sóc mình. Đừng bỏ bữa sáng nữa, nhớ ngủ sớm, tối phải đóng cửa sổ và đắp chăn. Còn nữa, phải giặt chăn mền mỗi tháng đấy nhé.


Đợi một lúc vẫn không nghe được câu trả lời, cô quay đi, nước mắt rơi xuống. Tại sao vậy? Đây chính là quyết định của cô, mà sao cô lại đau đến thế. Bước vội về phía cửa, cô xách hành lý. Chợt từ phía sau một vòng tay ôm lấy eo cô “Đừng đi, đừng đi mà”. Tiếng cô ấy nghẹn ngào, vòng tay siết chặt lấy eo cô, vùi đầu trên vai cô khóc òa. Đâu đó trong lòng cô đau nhói đến khó thở. Nhưng cô vẫn dứt khoát gạt tay cô ấy ra, bước thật nhanh về phía trước. Cô nghe tiếng cô ấy ngã sau lưng, cắn chặt môi ngăn cho mình không quay đầu lại, cô rời khỏi cô ấy cô muốn theo đuổi sự nghiệp của mình, tương lai của mình.


Cuộc sống sau đó vẫn rất khó khăn, ban ngày cô lao vào vẽ, ngồi lì trong phòng với tác phẩm của mình. Ban đênm có đôi khi cô bật khóc vì nhớ cô ấy, có đôi khi cô phát điên cầm lấy chai rượu tu ừng ực rồi ngồi khóc như con điên. Trả qua một năm làm bạn với rượu và tranh, cuối cùng cô cũng thanh tỉnh lại được, sự nghiệp cũng bắt đầu phát triển. Người ta bảo tranh cô mang một nỗi buồn da diết nào đó không tả được. Cô cũng có tả được nỗi buồn của mình đâu. Cho đến ba năm sau tranh của cô cuối cùng cũng nhận được giải thưởng vàng nghệ thuật quốc gia, danh tiếng cô vang dội, cô liên tiếp dành được các giải thưởng lớn. 



Giờ đây cuộc sống cô rất thoải mái, cô không còn chật vật miếng ăn như xưa, không còn bị cơm áo gạo tiền đè nặng trên vai, trách nhiệm với gia đình cũng đã làm tròn. Cho nên cô cho phép mình sống xa hoa hơn trong căn hộ cao cấp bậc nhất Tokyo, lái chiếc xe hơi yêu thích từ bé và làm mọi thứ mình thích. Ví như sẽ có ngày cô ngồi lì trong phòng vẽ say mê như ngày hôm nay. Cô đột nhiên muốn vẽ, khi tỉnh giấc lúc ba giờ sáng, cọ vẽ và màu cũng đã sẵn sàng, ngồi vào ghế vô thức vẽ lại dáng hình của người đã lâu không còn gặp.



Cô bắt đầu với bầu trời trong xanh cao vút, vài chú chim ca hát phía xa xa. Khung cảnh khiến người xem cảm thấy dễ chịu với trời xanh và đồng cỏ, cô gái ngồi dưới gốc cây duyên dáng trong chiếc váy hoa.



Cô vẽ đến khuôn mặt cô ấy, nụ cười tỏa sáng luôn ngự trị trên đôi môi. Đôi môi cô ấy căng mọng quyến rũ. Mắt cô ấy rất đẹp, đến mức hồn cô đã lạc lối trong đấy bao năm. Mái tóc cô ấy mềm mượt đen nhánh. Da cô ấy mềm mại và thơm mùi kẹo ngọt.

Cô họa thêm căn nhà nhỏ phía xa với những tông màu ấm. Một căn nhà dễ thương thích hợp với những cô gái trẻ. cặm cụi vẽ say mê suốt năm tiếng, cuối cùng cũng đã xong. Họa vào hai chữ Hạnh Phúc” cùng dấu ấn của mình. Cô mỉm cười rời khỏi phòng vẽ.



Ngoài phòng khách trời đầy mây đen, gió lồng lộng thổi. “Có lẽ cơn mưa sẽ đến nhanh thôi” cô nghĩ. Thả người trên ghế sô pha ngắm nhìn khung cảnh thành phố, tất cả chỉ là những căn nhà cao ốc ngột ngạt, bầu trời càng tối hơn và bắt đầu có giông. Khẽ gọi tên cô giúp việc nhưng nhận được và sự im lặng tuyệt đối, cô thở dài cạn sạch ly rượu. Ngoài trời cơn mưa đang rơi. Phía xa bên thành phố có tiếng cười giòn tan của hai cô gái khác./.


Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Hà Nội ngày về!



Đó là một buổi sáng trời đầy sương, chúng tôi - ba người - ì ạch vác đống hành lý hơn 36kg từ khách sạn ra xe. Không khí ẩm ướt, nó đưa tay đón lấy từng hạt mưa bé nhỏ lất phất rơi, mưa phùn Hà Nội thật đẹp. Còn nhớ lần đầu đến Hà Nội chào đón nó cũng là một cơn mưa phùn, trắng xóa bầu trời, nó run rẩy vì cái lạnh nhưng thích thú, một màn chào đón không tệ chút nào cả, phải không? 


Mưa rơi, nó ngồi dựa vào vai em ngái ngủ, là ngái ngủ hay cố kéo dài chút hơi ấm nó cũng không biết. Nó tựa vào em, mơ màng mặc trời mưa hay là trong lòng đổ mưa. Xe bon bon trên đường, Hà Nội năm giờ sáng vắng vẻ, yên tĩnh và cổ kính. Vòng vèo qua các con đường rồi thì cũng đến sân bay, cả ba xuống xe, em vội đi lấy xe đẩy chất hành lý lên rồi cả ba tiến vào trong. Cô bạn xếp hàng check in, nó đẩy xe còn em thì im lặng đi sau nó, sân bay náo nhiệt, náo nhiệt, náo nhiệt, còn nó? Nó cũng không biết... Cả ba trao đổi vài vấn đề, nói với nhau vài câu. Không biết từ lúc nào nó đã tỉnh ngủ, nó nhận thức một cách rõ ràng mọi việc đang diễn ra, rằng chi vài tiếng nữa lại cách xa ngàn cây số. Thỉnh thoảng nó nhìn em, định lôi tuột em vào trong phòng vệ sinh, nhưng em không đi. Chưa đầy 15’ sau khi check in nó vào phòng đợi. Em đứng đó, như bao lần trước em chỉ đứng và nhìn nó. Còn nó, vẫn bình tĩnh vẫy chào em vào trong, tìm nơi cất hành lý rồi lại lao vội ra cổng nhưng mà em đã đi khuất rồi. Lúc nào cũng thế em sẽ ra về ngay sau khi nó bước vào cổng.


Không bao lâu sau nó cũng lên máy bay, yên vị trí ngồi cùng một ông lão và con trai ông. Trời lúc này vẫn tối, sương thì dày đặc, máy bay vẫn nằm yên không nhúc nhích, năm phút, mười phút. Nó trong mười phút ấy đã nảy sinh ý định "hay là xuống máy bay không về nữa" Nó cần em đến thế mà, tại sao lại phải bỏ em nơi đây một mình quay về? Nhưng mà cái suy nghĩ ấy chưa kịp thành hành động thì máy bay lăn bánh kéo nó về với sự thật, hình ảnh gia đình với hai người yêu thương nó xuất hiện, Sài Gòn xuất hiện, nó thuộc về nơi đó, có phải không? Bất động trên ghế nó lại để cho cảm giác đó ùa về, mặc dù cố gắng bao nhiêu nó cũng bị cảm giác ấy xâm chiếm từng chút từng chút một. cái cảm giác một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt tim bạn, càng ngày càng siết chặt. Bạn đau đớn vùng vẫy, càng vùng vẫy càng đau, đến khi không còn hơi sức nào cả bạn cứ để mặc nó dày vò bạn, từng chút, từng chút một. Đó là những gì nó cảm thấy từ khi máy bay lăn bánh đến khi cất cánh cao vút lên bầu trời, xuyên quua những đám mây, bay đến Đà Lạt - sứ sở của tình yêu. Ngay cả chặng xe dài tám tiếng từ Đà lạt về Sài Gòn cũng thế, nó đau đớn, lặng thinh, không thấy đói, chả thấy khát. Cứ như vậy nó xa em, xa em.


Lần trước nó để quên trái tim mình ở Hà Nội, còn lần này nó để quên tâm trí. Tất cả điều dừng lại tại quán café nhỏ ven nhà thờ Đá, dừng lại ở hình ảnh cô gái nhỏ đang ngồi hí ngoáy cùng đống tài liệu ngổn ngang trên bàn thỉnh thoảng ngước lên nhìn nó mỉm cười, dừng lại ở ly trà bạc hà nóng nghi ngút khói. Hà Nội ngày về nó lại lẻ bóng mình ên trên dòng đường tấp nập người qua.

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

[ Atsumina oneshot Collection] Một buổi tối!!!! Truyện số 4: Ghen

Xin chào mọi người, trước tiên là phải xin lỗi mấy bạn đã theo dõi blog của mình vì sự chậm trễ quá đà. Thật ra là cái Lap Kun bị hư mà mình thì không có tiền nên để mấy bạn chờ lâu như vậy, thành thật xin lỗi. Cái blog cũng mốc meo cả rồi, thật là khổ. 

Đây là truyện tiếp theo, tổng số truyện là không giới hạn vì mình dựa trên momment mà viết, và chỉ mới viết có năm cái thôi, các bạn xem vui nha. Mình cũng không chắc là sẽ đăng đều vì đang ôn thi tốt nghiệp. Các bạn ai có thương mà đọc cũng đừng chờ đợi chi cho mệt ha. Cũng như cũ, nếu có truyện thì ngày 19 hàng tháng mình sẽ đăng. Rất cám ơn những bạn đã ghé vào Đại Bản Doanh của mình.


Ghen!




Mỗi ngày như mọi ngày, Acchan sáng là việc, tối đến mệt mỏi về nhà, sau khi quay phim ở Nga xong cô ngay lặp tức quay về để tham dự các quảng cáo sắp tới, thực hiện quay phim cho bộ phim “ Tamako…”. Áp lực công việc rất lớn, mỗi ngày đều rất bận rộn và vất vả. Ấy vậy mà tối nay cô lại phải tiếp vị khách không mời này. Có vẻ vị khách này đang rất bực mình, cứ nhìn dáng vẻ là biết, chân mày nheo lại, ánh mắt khó chịu đang nhìn chằm chằm Acchan, hô hấp thì gấp gáp như vừa chạy bộ một quảng đường xa.


“ Chuyện gì vậy? Sao cậu qua mà không báo trước cho mình? Sao mồ hôi chảy nhiều thế này?” * lau lau*


“ Atsuko, bộ phim *hộc hộc*  mà cậu qua Nga đóng * hộc hộc* đưa cho tớ mượn kịch bản đi. * thở thở thở* ( chạy bộ một khoảng dài về nhà)


“ Ế, sao lại hỏi cái đó? Đâu đưa cậu coi được, cậu đâu dính dáng gì tới. Mau vào nhà, rửa mặt nhanh lên, mồ hôi ướt cả áo kìa.”


“ Atsuko trả lời tớ * thở* bộ phim----”


“ Vào nhà thay đồ rồi muốn hỏi gì thì hỏi, muốn cảm chết phải không?” * nghiêm mặt*  “tớ đi lấy khăn và đồ cho cậu, vào tắm rửa cho sạch sẽ xem.” * quay đi*


“  Lát tắm sau cũng được, chúng ta bàn chuyện này cho xong đã.” * cương quyết (•ˋ _ ˊ•)*


“ Hôm nay cậu kì lạ lắ­­­­m cậu có biết không hả Minami? Không tắm rửa thì không nói gì hết, tắm trễ không tốt cho sức khỏe. * nhìn chằm chằm* (;¬_)


“ Được, tắm xong chúng ta nói chuyện” * xuống nước*ー`)


Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

[ Atsumina oneshot Collection] Một buổi tối!!!! Truyện số 3: Mặt trời và mặt trăng.

Mốc meo cả lên rồi....... Tiếp tục với truyện số ba nào!

Mặt trời và mặt trăng.




Hôm nay là ngày rất đặc biệt, sau gần một năm Acchan tốt nghiệp, cuối cùng thì cả hai người Takamina và Acchan được nghỉ phép chung một ngày. Điều đó đồng nghĩa với việc HAI NGƯỜI Ở BÊN NHAU CẢ NGÀY HÔM NAY (yeah yeah yeah banzai banzai banzai). 


Bây giờ cùng quay lại ngày hôm qua nào, để xem tầm 10h tối hôm qua thì phải.
*píp píp*  tiếng chuông tin nhắn vang lên.



[ nè, mai tớ được nghỉ đấy cả ngày luôn. Cậu đang làm gì đấy? Tớ nhớ cậu quá! ♥] tin nhắn từ Acchan “quýt lốp” ( ai giỏi Anh ngữ sẽ đọc with love, thông cảm tớ dốt tiếng Anh nên phát âm chả chuẩn).


[ Tớ đang trên đường về nhà. Tớ đến nhé, tớ cũng nhớ Atsuko.]  


[ ừ, tớ đợi đấy. Đi đường cẩn thận.]



15’ sau Taka đã có mặt tại nhà Acchan. Trông Taka hôm nay rất mệt mỏi, mắt thâm quầng, sắc mặt cũng không tốt. Thấy Taka như thế Acchan có hơi xót, cứ nhìn người yêu suốt từ lúc vào đến giờ.



“Công việc nhiều lắm sao? Cậu gầy đi trông thấy này, lại tập mà không ăn tối đúng không?”


“ Không, tớ mất ngủ thôi. Đúng là công việc dạo này rất bận nhưng tớ quen rồi.”


“ Sao lại mất ngủ? Minami đang lo gì sao?”


“ Tại cậu cả đấy, bỏ tớ đi Nga suốt mấy ngày liên tục, không điện thoại, không tin nhắn. Cứ như là biến mất vậy đó. Biết tớ lo và nhớ cậu thế nào không?”


“ Hahaha ra là chuyện đó, tớ xin lỗi rồi còn gì, người ta để quên điện thoại lại quên mất số điện thoại của cậu mà.”


“ Có ai đời không nhớ số điện thoại người yêu không?”  >”<


“ Thôi mà Minami, người gì giận dai thế không biết.” * ôm ôm, lay lay *


“  Đền đi, không thì đừng hòng tớ tha nha. Quà còn không có nữa kìa!”  >”<


“ Cậu chỉ được cái mè nheo. Cậu muốn gì mới chịu đây?”  (⇀_↼‶) Acchan nhăn mặt.


“ Để tớ tắm cái đã, lát sẽ đưa ra yêu cầu sau hehe” * lon ton đi*


“ Minami ăn tối chưa đấy? Tớ nấu gì cho cậu ăn nha. Tớ có ép sẵn nước ép cà chua nè tớ 
rót hai đứa mình uống nha.” *hét vọng theo*


“ Không, không uống cà chua, muốn uống cà rốt cơ!!!”  *hét to*


“ Biết rồi, biết rồi tắm nhanh đi, tớ đi ép đây, cà rốt ngon chỗ nào chứ.” *càu nhàu*

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

[ Atsumina oneshot Collection] Một buổi tối!!!! Truyện số 2: Cái gì to nhất thế giới???


Trung thu vui vẻ nha mọi người!




Truyện số hai: Cái gì to nhất thế giới???



Cũng là một đêm thanh vắng, ai đó mò đến nhà của ai kia để ăn ké. Nói là ăn ké vậy chứ chủ nhà phải rất cố gắng vận hết nội công mới đi mua được hai phần sushi hải sản vào lúc 11h đêm yên tĩnh đấy ( có tính dại gái hông? Hay tính sợ vợ?). Thiệt ra là ai đó trước khi đến có điện thoại báo trước nữa tiếng rồi, đại loại là nói vầy:


“ 30’ nữa tớ đến nhà cậu, tớ thèm sushi quá aaaaa tớ đói. Gặp lại sau”


* tít tít tít* âm thanh của chiếc điện thoại vang lên đều đều, thậm chí người nghe còn chưa kịp trả lời, nói đúng hơn là chưa kịp phản xạ. Khẽ cười với tính cách cô người yêu của mình, chủ nhà vơ lấy cái áo khoát rồi ra ngoài. Hai mươi phút sau các món cần thiết đã sẵn sàng, tiện tay ép ly nước ép rồi bỏ vào tủ lạnh, chủ nhà chờ đợi tiếng chuông cửa vang lên. Nhưng đợi hơn nữa tiếng mà cái chuông ấy vẫn không reo, nên có người bắt đầu lo lắng. Rút chiếc điện thoại thời tiền sử ra thì “ ding dong, dinh dong” âm thanh quen thuộc lại vang lên. Thế là vội vàng đi mở cửa và *ạch* có tiếng người té, tình hình là Cà siêu bự đè Cải nhỏ.