Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

[ Atsumina oneshot Collection] Một buổi tối!!!! Truyện số 3: Mặt trời và mặt trăng.

Mốc meo cả lên rồi....... Tiếp tục với truyện số ba nào!

Mặt trời và mặt trăng.




Hôm nay là ngày rất đặc biệt, sau gần một năm Acchan tốt nghiệp, cuối cùng thì cả hai người Takamina và Acchan được nghỉ phép chung một ngày. Điều đó đồng nghĩa với việc HAI NGƯỜI Ở BÊN NHAU CẢ NGÀY HÔM NAY (yeah yeah yeah banzai banzai banzai). 


Bây giờ cùng quay lại ngày hôm qua nào, để xem tầm 10h tối hôm qua thì phải.
*píp píp*  tiếng chuông tin nhắn vang lên.



[ nè, mai tớ được nghỉ đấy cả ngày luôn. Cậu đang làm gì đấy? Tớ nhớ cậu quá! ♥] tin nhắn từ Acchan “quýt lốp” ( ai giỏi Anh ngữ sẽ đọc with love, thông cảm tớ dốt tiếng Anh nên phát âm chả chuẩn).


[ Tớ đang trên đường về nhà. Tớ đến nhé, tớ cũng nhớ Atsuko.]  


[ ừ, tớ đợi đấy. Đi đường cẩn thận.]



15’ sau Taka đã có mặt tại nhà Acchan. Trông Taka hôm nay rất mệt mỏi, mắt thâm quầng, sắc mặt cũng không tốt. Thấy Taka như thế Acchan có hơi xót, cứ nhìn người yêu suốt từ lúc vào đến giờ.



“Công việc nhiều lắm sao? Cậu gầy đi trông thấy này, lại tập mà không ăn tối đúng không?”


“ Không, tớ mất ngủ thôi. Đúng là công việc dạo này rất bận nhưng tớ quen rồi.”


“ Sao lại mất ngủ? Minami đang lo gì sao?”


“ Tại cậu cả đấy, bỏ tớ đi Nga suốt mấy ngày liên tục, không điện thoại, không tin nhắn. Cứ như là biến mất vậy đó. Biết tớ lo và nhớ cậu thế nào không?”


“ Hahaha ra là chuyện đó, tớ xin lỗi rồi còn gì, người ta để quên điện thoại lại quên mất số điện thoại của cậu mà.”


“ Có ai đời không nhớ số điện thoại người yêu không?”  >”<


“ Thôi mà Minami, người gì giận dai thế không biết.” * ôm ôm, lay lay *


“  Đền đi, không thì đừng hòng tớ tha nha. Quà còn không có nữa kìa!”  >”<


“ Cậu chỉ được cái mè nheo. Cậu muốn gì mới chịu đây?”  (⇀_↼‶) Acchan nhăn mặt.


“ Để tớ tắm cái đã, lát sẽ đưa ra yêu cầu sau hehe” * lon ton đi*


“ Minami ăn tối chưa đấy? Tớ nấu gì cho cậu ăn nha. Tớ có ép sẵn nước ép cà chua nè tớ 
rót hai đứa mình uống nha.” *hét vọng theo*


“ Không, không uống cà chua, muốn uống cà rốt cơ!!!”  *hét to*


“ Biết rồi, biết rồi tắm nhanh đi, tớ đi ép đây, cà rốt ngon chỗ nào chứ.” *càu nhàu*




Căn phòng lại trở nên yên tĩnh khi hai người tách ra. Bao giờ cũng vậy, cứng hễ có hai người với nhau là ngay lặp tức sẽ sến rện mà nói chuyện với nhau. Acchan bá đạo sẽ đổi vai thành cô vợ hiền yêu dấu còn Taka sẽ là anh chồng trẻ con. Cái cặp đôi hạnh phúc ngầm này thấy bên ngoài thế chứ bên trong ghê gớm lắm.  Ôi lại nhiều chuyện rồi tập trung lại, tập trung lại nào. Kìa tắm xong rồi kìa, đang ngồi trên giường cho vợ lau tóc ướt kìa, cưng chết được mà.



“ Nè cậu nói là đền cho tớ đấy nhá, không được quên đấy nhé.” Taka chu mỏ.


“ ừ, biết rồi khổ lắm cơ, không biết sao mình thương một người trẻ con như vậy?” * mỉn cười*


“Hỏi câu này hoài nha, lúc trước cậu bảo tớ nhỏ nhỏ dễ thương còn gì. Bộ lúc trước nói xạo cho tớ vui hả?” >”<


“ vâng vâng, Minami nhỏ bé dễ thương nhất lòng tớ, đừng con nít nữa.”


“ Atsuko nè, mai tớ cũng được nghỉ đấy.” * cười không thấy đất nước*


“ Thật không? Sao cậu không nói sớm, lần đâu hai đứa được nghỉ chung một ngày đấy! Mình đi đâu chơi đi, đi biển, đi biển đi hay đi coi phim đi hay đi công viên nha. Thích quá Minami, hay đi công viên nước nhỉ hay….” *nắm vai lay lay*


“Atsuko, bình tĩnh xem, ai trẻ con hả?” * cười chịu thua *


“ Tớ vui quá chứ bộ, mình lên kế hoạch cho ngày mai đi. Aaaa, đi đâu đây ~_~ ”. *nắm Taka lay lay*


“ Hahaha, được rồi. Mình đi đâu đó trong thành phố thôi. Lâu lâu mới có ngày nghỉ ngơi mà, phải nghỉ cho khỏe chứ.” Taka cười hề hề.


“ Vậy đi thủy cung, xong đi coi phim nha rồi đi siêu thị mua đồ về nhà hai đứa mình nấu chung,  buổi tối ấm áp hahaha” * cười nhăn cả mũi*


“Uhm, vậy cũng được. Lâu rồi tớ không xuống bếp.” ( xuống phá chứ gì, tui biết mà cả vợ lẫn chồng có ai biết nấu đâu.)


“Yeah, đi chơi cả ngày với Minami” \(^ ^)/


“Hahaha, cậu vui vậy sao Atsuko? Vậy bây giờ đền cho tớ được rồi đấy!” * cười nguy hiểm*


“ uhm, cậu muốn mình làm gì nào?” * cười ngây thơ *


“ Tớ muốn cậu đêm nay  hahaha.”


“Cậu thật là xấu xa.”


“Vậy mà có người yêu đấy chứ, cậu là trái cà chua duy nhất mà tớ muốn ăn.” ( á tui xịt máu rồi, sến quá ~_~)



Chồm người tới, Taka đẩy Acchan xuống đệm, nụ hôn nối tiếp nụ hôn, nhẹ nhàng rồi nồng cháy, nhiêt độ cơ thể tăng nhanh với những đụng chạm, hai người quấn lấy nhau. Cơ thể Acchan dần hiện ra dưới màn đêm, nóng bỏng, quyến rũ và mời gọi. “ Acchan cậu đẹp quá!”.  Tiếng Taka thì thầm bên tai như kích thích các nơ ron trong người Acchan. Bàn tay Taka từ tốn mà khám phá, cơ thể Acchan bắt đầu hiện lên dấu vết tình yêu. Cứ như vậy, cả hai chìm vào ái tình, thỏa mãn những khát khao của nhau, hòa quyện vào nhau.



Kết thúc buổi tối đầy hạnh phúc ở đây thôi ( chi tiết của đêm này thì R xin dấu cho mình Rùa biết hehe). Để xem sáng hôm sau hai người này làm gì nhau nha hehehe.


~~~~~~~~~~


[ Chào các bạn, tôi là phóng viên Rùa cũng là parazi nhà Atsumina, hôm nay tôi sẽ đột nhập nhà Acchan để mọi người được tận mắt chứng kiến buổi sáng hạnh phúc của gia đình BCCC. Bắt đầu nào!]



Bảy giờ ba mươi sáng tại nhà Acchan, chính xác là trong bếp nhà Acchan có một bóng dáng nhỏ nhỏ đang cặm cụi làm gì đó. À, đang nấu đồ ăn sáng kìa. Tình hình có vẻ không lạc quan lắm, nồi niêu xoong chảo loạn cả lên rồi này, thức ăn gia vị rơi tùm lum luôn này. Có khi nào phá hư luôn cái bếp của Acchan không đây. Nhìn cái người nhỏ bé đó xem, tội chưa kìa mồ hôi lấm tấm, tay thì làm, mắt thì đọc hướng dẫn trông cứ như cô dâu nhỏ xinh ấy. Uầy, hình như xong rồi thì phải, để gì đó trong lò nướng rồi đang dọn dẹp cái bếp. Ấy không bấm nút nấu của cái lò rồi, quên rồi phải không? Miệng đang hát bài gì nữa đấy, được làm nô lệ cho vợ vui dữ vậy sao?



Trong phòng ngủ thì chủ nhân ngôi nhà đang quơ quơ tay kiếm cái gì đó, à kiếm gối ôm 
phải không? Coi cái tay kìa, quơ loạn xạ cả lên rồi, rên rên gì nữa kìa nghe xem nào “Minami, Miii” Ra là đang kiếm chồng đấy các bạn ạ, quen ôm chồng ngủ rồi chứ gì, tôi biết ngay mà. Ấy, mò hoài không thấy ai mở mắt ra rồi kìa, dụi dụi mắt rồi ngồi dậy luôn rồi kìa.  [Á á á á á á, không có mặt đồ, á á á * nhắm mắt bỏ chạy* ε=┏( >_<)┛  ] (Buổi sáng của tui,  buổi sáng trong lành của tui huhu( giả bộ ngoan hiền chứ tui mà thấy là her her her).



“ Atsuko cậu dậy rồi à, mau rửa mặt ra ăn sáng. Mặc đồ vào mau cảm bây giờ.”


“ Cõng tớ ra đi, người ta mệt gần chết nè. Tại cậu hết, người gì khỏe thế không biết.” >”<


“ Ha ha ha không khỏe sao nuôi cô người yêu ham ăn, nhỏng nhẻo này đây? Mau rửa mặt đi, tớ nấu cơm cuộn trứng đấy.”


“ yeah, cơm cuộn trứng, đợi tớ năm phút.” \(^ ^)/


[ Ai cho mình V. rohto đi, mắt mình bị gì rồi nhìn mờ quá hà.  Sáng sớm cái nhà này làm gì mà sến chảy nước vậy trời, còn cho coi hình cấm nữa hà huhuhu. Taka đang ấn nút lò nướng kìa, thì ra là đợi vợ thức mới nấu cho nóng đây mà. Cưng vợ cho cố đi nha!]


“ Minami à, cậu thơm quá.” *ôm sau lưng*


“ Rồi, không cần nịnh, ra bàn ngồi đi công chúa của tôi.” * phì cười *


“ Vâng thưa chồng nhỏ hahaha.”


“ Chồng cái gì mà chồng, tớ là con gái mà. Là người yêu, là người yêu.”


“ hahaha, Minami cậu thật là đáng yêu. Xem mặt cậu kìa!”


“  Đây ăn sáng đi, chọc tớ nữa là tớ không cho ăn đâu đấy.” * bưng cái đĩa ra, đặt xuống bàn*


“  Itadakimasu” (có đồ ăn cái là không thèm đếm xỉa gì tới Taka luôn kìa.)


“ Ăn chậm thôi Atsuko, tớ nói bao nhiêu lần rồi hả? Có ai tranh ăn với cậu đâu, bao nhiêu tuổi rồi! ” >”<


“ ói ấy ăn ần òi. Ông ai anh ăn ết, ớ ăm ay ai ai òi. ậu ỏi iều ế.” * mắt nhìn, miệng nhai nhai nói nói, tay quơ quơ*


“ Thôi ăn đi, cậu nói một hồi sặc bây giờ. Tớ đi lấy nước, ăn chậm lại. Nghe tớ nói không Atsuko???  f___f *gật gật, nhai nhai*


( Phụ đề Việt ngữ đây: “Nói mấy trăm lần rồi. Không ai tranh ăn hết, tớ năm nay hai hai rồi. cậu hỏi nhiều thế.” Trời ơi, có ăn là não không làm việc hả, mấy câu Taka hỏi có cần trả lời đâu, câu hỏi tu từ đó biết hông hả??? Sao tui yêu cái người này được hả trời! Nói vậy chứ yêu chết đi sống lại yêu tiếp đây này XD)



Sau khi ăn xong, Taka dọn dẹp chén bát rồi nhanh chóng cùng Acchan ra ngoài. Họ cải trang thành một đôi trai gái, trông Taka rất tuyệt, tóc ngắn cực hợp với Taka nha, khoác ngoài màu đen, trong sơ mi trắng, rất tinh tế, cái kiếng đen làm cô ấy trông khá ngầu( có chiều cao là không được ngầu thôi ~_~). Acchan lại đội tóc giả như hồi Majisuka kìa, xoăn xoăn xinh chết được mà, trang phục cũng rất dễ thương váy với áo cùng tông trắng đen với Taka ( trắng đen đang mốt năm nay phải không, thấy mấy hãng lớn toàn sọc trắng đen nên mình bon chen theo). Xe xuất phát rồi kìa, hiển nhiên là Acchan lái, Taka nhà cô đâu có bằng lái đâu.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Chín giờ sáng tại Tokyo Sky Tree, có một cặp tình nhân đang cùng nhau mua vé vào cổng, trên tay cô gái đang là cây kem đủ màu sắc. Trông họ rất hạnh phúc!



“ Cá kìa Mina, cá hề kìa, hai con kia nó hôn nhau kìa, con này trong suốt nè, con này đầy gai nè, con… con…” * chạy lăng xăng lăng quăng, tay chỉ lung ta lung tung *


“ Atsu đừng nhoi nữa, tớ cũng thấy mà, người ta nhìn mình kìa!”


“ Đẹp quá Mina hen, mai mốt sẽ xây một cái hồ nhỏ nuôi mấy đứa nó, nó bơi thật tự tại kìa, cứ như không ai có thể làm phiền hay ảnh hưởng tới cuộc sống của tụi nó”


“ Cậu không phải tụi nó sao biết được tụi nó vui, cá mà trong hồ thì lớn bao nhiêu cũng không thỏa được tụi nó đâu. Biển cả bao la mới phù hợp với tụi nó. Con người cũng vậy  thôi.” * thoáng suy tư*


“ Không phải cứ vùng vẫy nơi biển lớn là được đâu, cá hay người đều cần một nơi để về, về để biết mình còn thuộc về đâu. Cũng như tớ biết, mỗi khi mình mệt mỏi nhất thì cậu chính là nơi để tớ quay về, nơi bình yên nhất. Càng đến nơi rộng lớn sẽ càng dễ thấy cô độc, càng dễ bị sa lưới, càng đối mặt với nhiều sóng gió.” * cười nhẹ như gió lướt *


“ Sóng gió, bão táp sẽ khiến con cá khôn lớn. Tớ chỉ lo giam giữ nó mãi nó sẽ chết vì buồn tẻ mà thả ra biển lớn đôi khi tớ sợ cá sẽ bơi xa…. sẽ mất nó. Nhưng thà để nó hạnh phúc với biển cả còn hơn thấy nó chết dần chết mòn vì tù túng chật hẹp. Nếu có một ngày cá muốn rời tớ mà vùng vẫy nơi biển lớn, tớ nên nắm lấy hay buông tay?”


“ Là nắm lấy hay buông tay đâu phải do một bên. Cứ hỏi trái tim cậu nếu không nghĩ đến tất cả, chỉ nghĩ cho chính mình cậu sẽ buông hay nắm. Lúc đó tim cậu sẽ lên tiếng.”


“ uhm, tớ sẽ nắm lấy, nhất định không buông. Dù có phải lấp biển cũng sẽ giữ con cá ấy bên mình. Nhất định là vậy.”


“ Tớ tin, con cá ấy sẽ từ bỏ biển lớn mà về với cậu, vì nó cũng yêu cậu.”


“ Sao cậu biết con cá chắc chắn quay về, cậu chỉ giỏi đoán mò. Xem kìa con cá đó bự chưa!” * đáng trống lãng *


“ ừ, cá gì bự ghê ha. Con bên kia dài thòng kìa Mina.” ( cái người này lãng thiệt nè)


“Ừ, chụp hình đi Atsu, cậu đến gần bể cá một chút đi. Đổi tư thế xem nào!”


“ A, để tớ chụp cho cậu, đến đó đi. Uhm đúng rồi, cười lên nào. Hai đứa mình chụp chung nha.”



Cứ như thế hai người quên đi cuộc đối thoại khi nãy, hòa vào dòng người mà vui đùa. Hiển nhiên họ biết rõ ai là cá, nơi đâu là biển, đâu đó trong họ vẫn có những lo âu suy tư, không chỉ cho riêng mình mà cả cho đối phương. Nhưng mình thiết nghĩ sự đời vốn dĩ không như ta mơ, hãy cứ để cho nó trôi theo cách tự nhiên nhất, tận cùng là bên nhau hay chia cắt cứ để cho thời gian minh chứng. 



Sau khi vui chơi tại thủy cung, họ cùng nhau vào một nhà hàng sang trọng, thưởng thức buổi ăn trưa với những món ăn đậm chất Trung Quốc. Những câu chuyện, tiếng cười vang lên rộn rã. Lâu lâu Acchan lại trêu đùa Taka, Taka thì khổ sở với cô người yêu quậy phá này. Ăn trưa xong họ đến rạp chiếu phim, đã đặt vé từ sáng sớm rồi. Mua một lúc bốn vé luôn để hai bên không có ai ngồi được. Người ta ai đi vào cũng là một cặp hai nước một bắp. Cặp đôi hoàn hảo nhà này là hai bắp, hai nước, vài snack với hai xúc xích( vừa ăn trưa xong đấy). Và buổi chiếu phim bắt đầu cũng thật nhanh. Trong lúc chiếu phim có biết bao nhiêu cặp tranh thủ hôn nhau hay mờ ám hơn nữa, hiển nhiên Taka cũng muốn làm gì đó giống người thường ( người ta là Idol nên muốn thử cảm giác thường dân ~_~) thế nhưng Acchan thì dán mắt vào màn hình, tay liên tục bỏ bắp vào miệng nhai nhóp nhép, thỉnh thoảng với tay lấy nước uống…. không thèm nhìn Taka một cái.



[ Rủ mình đi coi phim để làm gì không biết!] ( để coi phim chứ làm gì, đầu óc Taka đen quá nha, muốn làm gì trong rạp phim?)


[ Ăn hoài thế không biết, vừa ăn trưa xong mà.]


[Atsuko cậu có thôi dán mắt vào màn hình không hả!]


[Aaaaa không bao giờ dẫn cậu đi coi phim nữa đâu Atsuko. Nhớ đấy!] *hic hic hic* Acchan thút thít.


“Sao vậy Atsu?” Taka thì thầm.


“ Hai nhân vật chính sắp chia tay nhau kìa hic.” * lấy tay chùi nước mắt*


“  Trời ạ, cậu nín cho mình nhờ.” [ Khóc cái gì chứ, vô đây đâu phải để khóc]


“ Hic tội họ quá Mina.” *ôm lấy tay Taka*


“Ừ ừ, coi thôi đừng khóc mà.” *chú ý coi phim nói gì*


“ Hết bắp rồi Mina hic hic, nước cũng hết trơn luôn.”


“Đây của tớ đây, cậu khóc vì coi phim hay vì hết đồ ăn thế?”


“ Cả hai hic hic, cậu yên lặng cho tớ coi phim xem nào.”


[ Aaaa tui làm gì nên tội mà bị người yêu lơ trong cái nơi đầy cảm xúc nè trời!]



Thế là cả hai rơi vào im lặng, một bên chăm chú coi phim cùng ăn uống, một bên bực dọc coi phim cùng lầm bầm gì đó. Hai tiếng mười lăm phút trôi qua trong nhanh chóng, bộ phim cũng đến hồi kết. Đợi cả rạp ra ngoài gần hết cả hai mới từ tốn bước ra. Acchan vẫn còn đang thút thít cho cảnh cuối khi hai nhân vật chính gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách. Taka vẫn đang theo đuổi suy nghĩ của mình, hướng mắt nhìn xung quanh, họ là người ra cuối cùng, Taka nắm tay Acchan kéo vào góc tường. Nụ hôn được trao mà không báo trước khiến Acchan có chút ngỡ ngàng nhưng ngay sau đó cô lại nhiệt tình mà đáp trả. Sau khi cả hai tách ra khỏi nụ hôn kia, Taka mỉm cười mà nắm tay Acchan đi ra. 



“Cậu vào rạp phim là để làm mấy cái này hả?” 


“ Không coi cả phim nữa chứ, nhưng mà tớ muốn thử cảm giác hôn nhau nơi đông 
người.”


“ Biến thái!”


“ Ế, bao nhiêu người hôn nhau kia kìa.”


“ Cậu không giống mấy người kia, cậu được chị Yuko huấn luyện rồi.”


“ Hể không có, tớ không biến thái như chị Yuko, không có.”


~~~~~~~Chuyển cảnh~~~~~~~~~~

Đâu đó trong Tokyo có người hắt xì liên tiếp khiến cho cô gái bên cạnh cảm thấy lo lắng. Tình hình là hai người đang một nằm, một ngồi trên sofa để nghỉ trưa. Họ đang chụp ảnh bìa cho tháng sau.


“Ách xì, ách xì, ách xì hơ ơ ơ ơ ách xì, ách xì” *đưa tay quẹt mũi* “ Nyan Nyan, Yuko cảm rồi này.”


“ Coi nào, đâu có sốt. Cậu không chích thuốc trong đợt tiêm ngừa cúm phải không Yuuchan? Ngày mai à không chiều nay đi ngay cho tớ. Không lát nữa chụp xong đi với tớ nếu không cậu lại trốn cho coi.” * đưa tay sờ trán, lườm lườm*


“ Ơ, hơ hơ không chích đâu Nyan, đau lắm luôn đó. Không chích, không chích đâu Nyan, tớ sẽ uống thuốc mà.” * nhìn Nyan lắc đầu nguầy nguậy*


“ Không chích thuốc thì tránh xa tớ ra, tớ không muốn bị cảm.” * bơ bơ và bơ*


“  Không tớ đi chích thuốc là được chứ gì, Nyan bắt nạt tớ huhu” *ôm ôm*



Thế là chiều nay có người phải chích thuốc rồi nhé, thiệt là tội mà, khi không bị người yêu la rồi lại phải đau mông ~_~. Thiệt đáng thương nha. Quay lại với hai nhân vật chính xem nào. Đang đi siêu thị kìa, chắc mua đồ cho buổi ăn tối đây. Đang đi trong gian thịt, Taka đẩy xe trông cưng quá đi, có chút xíu hà, Acchan trông như vợ hiền đảm đang ấy, coi kìa lấy tùm lum kìa nào gà, nào bò, nào heo, cái gì cũng quăng vào xe đẩy kìa.
~~~~~~~~~Hết cảnh phụ~~~~~~~~~~



“Atsu cậu nấu gì mà lấy nhiều thế hả? Định ăn hết đống này sao?”


“ Tớ không biết nấu gì nữa, tớ có học nấu vài món nhẹ nhưng hôm nay không biết nên nấu gì luôn. Mina muốn ăn gì?” * gãi đầu*


“ Ê touuuuu, cậu nấu gì tớ ăn đó, tớ dễ nuôi lắm.” *cười tươi*


“ Vậy ăn bánh mì ốp la cho tiện hen.” ( há há há tui biết ngay mà, Acchan biết nấu mấy món ngon lắm luôn.)


“Ế, cái khác đi, mì ý nha, nấu mì ý đi.” * mặt méo*


“ Uhm, cái đó tớ cũng học qua một lần lúc mẹ tớ nấu cho cả nhà.” 


“ uhm vậy đi.”



Vậy là chẳng mấy chốc hai người đã gom đủ nguyên liệu, lỉnh ca lỉnh kỉnh đủ thứ luôn. Đặc biệt là mua năm kí cà chua cho hai đĩa mì ý. Không biết là mì sốt cà hay cà sốt mì nữa.  Tội cho Taka thôi, tay xách nách mang kia kìa, đã nhỏ rồi còn bị hành nữa hà. Chắc có lẽ thấy tội hay sao mà Acchan đang mom men lại gần nè.


“ Tớ xách tiếp cho Minami.”


“ Không sao tớ xách được rồi. Cậu cứ mở cửa giùm tớ đi.”


“ Uhm, nhưng cũng để tớ xách một ít chứ, cậu không mệt sao?” * đi lon ton lại cánh cửa*



[Anh xem cậu kia galang chưa kìa, xách đồ nhiều vậy mà cũng không đưa cho bạn gái.] Một cô gái biểu môi nói với người yêu.


[ Giời ạ, em cứ hay so sánh thế.]



Tủm tỉm cười khi có người đang ganh tỵ vớ mình, Acchan cùng Taka lên xe rồi nhanh chóng khuất hút sau những con đường. Cuối cùng họ cũng về đến nhà, trông cả hai đã mệt lữ rồi. Nhanh chóng xếp nguyên liệu lên bếp, hai người  bắt đầu chế biến nguyên liệu. Minami thì băm cà chua cắt hành bào phô mai. Acchan thì xay thịt rồi ướp sau đó bắt đầu nấu mì. Cả hai cứ lăng xăng, lâu lâu những tiếng khúc khích lại vang lên. Cứ như đôi vợ chồng trẻ mới cưới ấy. Hình như xong hết rồi kìa, Taka đang ngồi trên bàn nhìn vợ nêm nước sốt kìa, cười không thấy bầu trời luôn rồi.



“ Atsuko cậu cứ như là phụ nữ đảm đang ấy!” (♥_♥) *ôm từ phía sau*


“ Vậy ra trước giờ tớ là phụ nữ vụn về sao?” (-_-* )


“ Đâu có, chỉ là dạo gần đây cậu ngày càng thông thạo bếp núc. Càng ngày càng hoàn hảo hơn thôi.” (*´▽`*)*siết siết*


“ Mồm mép quá nha.” (˘⌣˘)


“ Cậu tắm mau đi Atsuko, mồ hôi không này. *lau lau*


“Uhm, hay cậu tắm chung với tớ điiiii.” ƪ(ˆ▽ˆ)ʃ


“Atsuko!, không giỡn nữa, cậu tắm đi lát tớ tắm sau.”  I_I


“ Hahaha, mắc cỡ kìa hahaha. Cậu làm như mình là thiên thần trong trắng không bằng.” 
* bĩu môi*


“ Tớ là thiên thần sa đọa, vì cậu mà sa dọa. Mau tắm cho tớ nhờ nào.”


“ Biết rồi, cậu dọn bàn đi nhé, gần sáu giờ rồi kìa.”



Vậy là Acchan bỏ lại Taka một mình. Loay hoay với bàn tiệc, Taka trải khăn bàn, cắm nến, cắm hoa, xếp dao nĩa, trông họ cứ như sắp thưởng thức đêm tân hôn lãng mạn đầu tiên. Rất nhanh hai người ngồi vào bàn thưởng thức bữa tối cùng nhau, trong ánh nến họ trao nhau những cái nhìn âu yếm, những lời nói ngọt ngào cả không gian bao trùm sắc màu hạnh phúc. 



Cuộc sống của họ vốn rất vội vã, công việc, mơ ước, gia đình, bạn bè chiếm rất nhiều thời gian của họ cho nên những giây phút bên nhau họ trân trọng và muốn trải qua nó một cách chậm rãi từ tốn nhất có thể. Có lẽ những vội vàng của cuộc sống luôn cuốn lấy họ nhưng cả Acchan và Taka điều hiểu rằng những giây phút bên nhau này sẽ là một hồi ức tuyệt vời nhất mà họ có, cuộc tình của họ có thể sẽ bền vững cũng có thể sẽ ly tan cho nên hạnh phúc được bao nhiêu, vui vẽ được bao nhiêu chính là phải nâng niu nắm giữ từ bây giờ. Con người có được bao lần tuổi trẻ để trải qua một cuộc tình khắc cốt ghi tâm? Là một, chỉ có một mà thôi và chắc chắn người trước mặt họ bây giờ sẽ là người yêu khắc cốt ghi tâm đó. 




Tám giờ tối họ kết thúc bữa ăn, nhanh tay dọn dẹp rồi lại quấn lấy nhau. . Ôm ấp dựa dẫm là thói quen của Acchan, cô rất thích ngồi trong lòng Taka, mặc dù là Taka rất nhỏ con. Còn Taka lại là người rất chiều chuộng người yêu nên luôn để mặc Acchan ức hiếp, lấn lướt ( Anh là chỉ thích lấn trên giường thôi XD). Có lẽ điều đó cũng chính là lý do tình yêu của họ vững bền theo năm tháng. 



“Minami này, lúc nãy nam diễn viên chính lúc gặp lại người yêu có nói rằng [ Em là lẽ sống của đời anh, em là ánh mặt trời chiếu rọi cuộc đời tăm tối của anh. Đừng rời xa anh, anh sẽ từ bỏ tất cả, chúng ta sẽ đến một nơi không ai biết đến để bắt đầu cuộc sống mới. Tiền tài, của cải, vật chất, quyền lực danh lợi tất cả những thứ đó anh không cần chỉ cần em, chỉ cần em đồng ý anh sẽ từ bỏ mọi thứ. Em có đồng ý cho anh một cơ hội không?] khiến tớ lại nghĩ tới chuyện chú cá lúc sáng chúng mình nói. Rồi lại nghĩ mình là gì trong mắt của cậu, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao hay là gì gì Minami nhỉ?”


“ Cậu đối với tớ cũng là mặt trời, từ những ngày đầu tiên cậu đứng trước mặt tớ. Rồi sau đó cậu làm center mỗi ngày, mỗi ngày ánh sáng của cậu càng chói sáng hơn, càng rực rỡ hơn. Cậu giống như mặt trời ấm áp, mỗi ngày điều chiếu sáng khiến con người ta ấm áp dễ chịu, khiến cho tớ có thêm sức mạnh. Nhưng cậu có biết không? Mặt trời rất xa với con người, xa xôi lắm to lớn lắm, có những lúc tớ thấy có với mãi cũng không thể đến gần cậu được.”


“ Mặt trời sao? Đúng là mặt trời rất sáng và rất ấm áp. Nhưng cậu có thấy nó cô đơn không? Nó ở rất cao, rất xa không ai bên cạnh nó. Thực chất nó thật bình thường và cô độc sau ánh hào quang.”


“ Không đâu, mặt trời Atsuko của tớ luôn có tớ bên cạnh này, tớ sẽ không để cậu cô đơn đâu. Mà cậu thật là, khi không lại lôi chuyện này ra. Buổi tối lãng mạn của tớ bị cậu nhuộm màu nâu rồi này. Bắt đền đó!”


“Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện của chúng ta, cảm thất thật gần mà cũng thật xa. Tình yêu nó mong manh quá, cứ như pha lê ấy có điều tình cảm của chúng ta là một khối pha lê không bình thường nó dễ vỡ hơn và không được mọi người yêu thích.” * nắm chặt tay Taka*


“ Sao hôm nay nghĩ sâu xa thế cô bé của tôi? Ai không yêu thích không quan trọng, ai nghĩ gì tớ cũng không muốn biết hiện giờ chỉ cần mỗi tuần gặp cậu một lần, cùng cậu ăn cơm, cùng cậu nói chuyện, mỗi tối nói với cậu “ Oyasumi” như vậy là đủ, chuyện khác tớ thật không màn tới. Ai nói gì với cậu sao Atsuko?” *ôm vào lòng*


“ Không, tớ nói vu vơ thế thôi. Minami của tớ thật mạnh mẽ nhỉ.” * cười cười*


“ không muốn nói thì thôi khi nào thích hợp thì nói cho tớ nghe. Nhưng mà đối với cậu tớ là gì?”


“ Minami là Bắp Cải Nhỏ để tớ ức hiếp, sáng là sai vặt của tớ, trưa là đầu bếp của tớ, tối là gối ôm của tớ, lúc tớ mệt là máy massage, lúc tớ buồn là chú hề nhỏ. Nói chung Minami là Bắp Cải của Acchan này.


“ Ế, chỉ vậy thôi hả??? Nhỏ bé bình thường vậy thôi sao? * phụng phịu* ( ̄へ ̄)


“ Uhm, chứ cậu muốn sao? Muốn tớ ví cậu như bầu trời sao?” o・_・o *ngồi qua một bên*


“Atsuko, cậu xem thường tớ, tớ tớ ghét cậu….!” *buông tay*


“ Cậu nói gì? Không vừa ý à, muốn bằng cái gì nào?” *mặt hầm hầm* (-_-)# 


“Không muốn làm sai vặt của cậu, làm người yêu, người yêu cơ.” (´~`)


“ Vậy trước giờ không muốn sao? Vậy không làm cũng được, tớ hiểu rồi.”


“ Không có, đừng có lẫy Atsuko, tớ không có ý đó.” * rưng rưng*( つ Д `)  *lay lay*


“ Mới nói mình xem thường cậu đó thôi, mặt mày không được vui kìa. Không muốn làm thì nói chứ sao lại im lặng như vậy” * nhìn nhìn* (¬_¬”)  * xoay qua một bên*


“ Không có mà, chỉ là có chút hụt hẫng thôi…..” ( つ Д `)/ ( ̄ー ̄)  “ Atsuko đừng giận, đừng giận” * một tay lau nước mắt một tay nắm áo Acchan giật  giật*


“ Tránh ra, tớ không muốn nghe, cậu vừa nói không muốn làm mà, giờ tớ cho cậu tự do.” ( ̄ー ̄)


“Atsukooooo, xin lỗi, xin lỗi tớ không có ý đó cậu hiểu mà.” ( つ Д `)/ ( ̄ー ̄)


“…………………………………..”  * không lên tiếng*


“Tớ hát cậu nghe nha.” ( つ Д `)/ ( ̄ー ̄)


“……………………………….”


“ Tớ nhảy cậu coi nha Atsuko.” ( つ Д `)/ ( ̄ー ̄)


“……………………………”


“  Pha nước ép cà chua nha, hay mua sushi cho cậu nha hay……”


“……………………………Ồn ào!” ”(¬_¬”)


“ ……… hic…….hic……..” * luit thủi ngồi ra một góc* (╯_╰”) Tớ không có ý đó thật mà 
huhuhu


“ Hahaha tớ đùa tí thôi, sao khóc thế này. Minami trong lòng mình là mặt trăng đó, là mặt trăng vào ngày mười sáu.” (。。;)\(~_~) * *ôm vào lòng*


“ Cậu chỉ giỏi chọc tớ T_T, mà là mặt trăng là sao?” 。・゚・(ノД`)・゚・。


“ Ừ, Minami là mặt trăng, là mặt trăng thật to, thật tròn thật hoàn hảo. Minami biết không, mặt trời tuy rất sáng nhưng đến sáu giờ tối nó sẽ rời xa chúng ta, bỏ lại ta trong đêm đen u tối, chỉ có mặt trăng bất kể ngày hay đêm luôn luôn ở đó tỏa sáng mà soi đường cho ta. Cứ như vậy bên cạnh chúng ta, lặng lẽ dịu dàng. Cũng như Minami lúc nào cũng bên cạnh tớ, chia sẽ với tớ, nâng tớ dậy mỗi khi tớ ngã gục, cậu chính là luôn dịu dàng và thầm lặng như vậy. 


“ Có thật không?” ( つ Д `)


“ Thật mà, nín xem nào, mít ướt quá đi hà. Lúc coi phim tớ đã nghĩ thế đó. Minami là mặt trăng, mặt trăng tuyệt vời nhất mà tớ có. Tớ không cần mặt trời sáng chói, tớ không cần ánh sáng rực rỡ, chỉ cần Minami của tớ, chỉ cần luôn bên cạnh tớ như mặt trăng là được. Có thể ban ngày tớ sẽ rất khó thấy cậu nhưng tớ biết cậu luôn ở đó, bên cạnh tớ.”


“ Có thật vậy không?” * cười ngây ngây ngốc ngốc* (´∪`*)


“ Không tin tớ sao?”


“ Có mà, tin mà. Tớ không nghĩ mình vĩ đại vậy thôi.” (´∪`*)


“ Ngốc vừa thôi, nhỏ thì không chịu mà bự thì không tin. Muốn thế nào đây hả chồng ngốc của tớ?”


“ Muốn thế này này” *ẳm lên* ( á á, làm gì làm gì???)


“Aaaaaa Minami thả tớ xuống, thả tớ xuống!” * giảy dụa* (≧∇≦)


“Không, tớ sẽ phạt cậu mới được.” ლ(´ڡ`ლ)


“Phạt tớ tội gì chứ!” ( ~_~)


“ Tội cậu nhắc đến chuyện buồn làm mất không khí tối nay, tội chọc ghẹo làm tớ khóc, 
tội cậu khiến tớ yêu cậu đến mức điên cuồng. Sao bao nhiêu đó đủ chưa, vợ yêu? (*^^)^*) 


“ Minami, thả tớ ra mau.” *đỏ mặt* * không giảy* ( muốn lắm rồi còn màu mè)


“ Tớ yêu cậu Atsuko, cho đến khi cậu không còn yêu tớ nữa thì thôi.” * đi vào phòng


“ Xí, mồm mép, tớ cũng yêu cậu.” (*  ̄)( ̄▽ ̄*)


“ Tớ biết nhưng tớ rất thích nghe cậu nói câu này đấy Atsuko.” * đóng cửa* 




Không, tại sao lại đóng cửa??? Rùa muốn coi mà, đóng cửa hoài vậy??? Mở cửa ra mau Taka, mở cửa ra đi, hí hí một xíu cũng được mà T_T lần nào cũng để con tim nhỏ nhoi này của Rùa đập loạn xạ rồi ngừng ngay đoạn hay à * khóc bỏ chạy* ( có chiêu này sài hoài hen (ノ≧∇≦)ノ )


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hết~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

3 nhận xét:

  1. au ơi sao bỏ fic lâu vậy, mình chờ mãi đấy, thích fic của au lắm, cố lên nha

    Trả lờiXóa
  2. cám ơn bạn đã ủng hộ và theo dõi. Vì Lap hư nên mình đành dừng lại, hiện mình đã sửa xong rồi, mình sẽ cố đăng bài thường xuyên hơn. Đọc được comment của bạn thật là hạnh phúc a, vì có người đang theo dõi blog của mình này.

    Trả lờiXóa
  3. :(( fic của bạn làm mình xúc động wá... yêu càng yêu thêm Cải Cà bé nhỏ này
    Thật sự rất cảm động, rất ý nghĩa, mình rất thích fic của bạn <3

    Trả lờiXóa