Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

[ Atsumina oneshot Collection] Một buổi tối!!!! Truyện số 4: Ghen

Xin chào mọi người, trước tiên là phải xin lỗi mấy bạn đã theo dõi blog của mình vì sự chậm trễ quá đà. Thật ra là cái Lap Kun bị hư mà mình thì không có tiền nên để mấy bạn chờ lâu như vậy, thành thật xin lỗi. Cái blog cũng mốc meo cả rồi, thật là khổ. 

Đây là truyện tiếp theo, tổng số truyện là không giới hạn vì mình dựa trên momment mà viết, và chỉ mới viết có năm cái thôi, các bạn xem vui nha. Mình cũng không chắc là sẽ đăng đều vì đang ôn thi tốt nghiệp. Các bạn ai có thương mà đọc cũng đừng chờ đợi chi cho mệt ha. Cũng như cũ, nếu có truyện thì ngày 19 hàng tháng mình sẽ đăng. Rất cám ơn những bạn đã ghé vào Đại Bản Doanh của mình.


Ghen!




Mỗi ngày như mọi ngày, Acchan sáng là việc, tối đến mệt mỏi về nhà, sau khi quay phim ở Nga xong cô ngay lặp tức quay về để tham dự các quảng cáo sắp tới, thực hiện quay phim cho bộ phim “ Tamako…”. Áp lực công việc rất lớn, mỗi ngày đều rất bận rộn và vất vả. Ấy vậy mà tối nay cô lại phải tiếp vị khách không mời này. Có vẻ vị khách này đang rất bực mình, cứ nhìn dáng vẻ là biết, chân mày nheo lại, ánh mắt khó chịu đang nhìn chằm chằm Acchan, hô hấp thì gấp gáp như vừa chạy bộ một quảng đường xa.


“ Chuyện gì vậy? Sao cậu qua mà không báo trước cho mình? Sao mồ hôi chảy nhiều thế này?” * lau lau*


“ Atsuko, bộ phim *hộc hộc*  mà cậu qua Nga đóng * hộc hộc* đưa cho tớ mượn kịch bản đi. * thở thở thở* ( chạy bộ một khoảng dài về nhà)


“ Ế, sao lại hỏi cái đó? Đâu đưa cậu coi được, cậu đâu dính dáng gì tới. Mau vào nhà, rửa mặt nhanh lên, mồ hôi ướt cả áo kìa.”


“ Atsuko trả lời tớ * thở* bộ phim----”


“ Vào nhà thay đồ rồi muốn hỏi gì thì hỏi, muốn cảm chết phải không?” * nghiêm mặt*  “tớ đi lấy khăn và đồ cho cậu, vào tắm rửa cho sạch sẽ xem.” * quay đi*


“  Lát tắm sau cũng được, chúng ta bàn chuyện này cho xong đã.” * cương quyết (•ˋ _ ˊ•)*


“ Hôm nay cậu kì lạ lắ­­­­m cậu có biết không hả Minami? Không tắm rửa thì không nói gì hết, tắm trễ không tốt cho sức khỏe. * nhìn chằm chằm* (;¬_)


“ Được, tắm xong chúng ta nói chuyện” * xuống nước*ー`)




Quay đi lấy đồ và khăn cho Taka, Acchan nhăn mày, khi không đến nhà không báo trước lại gặng hỏi đủ điều, quần áo thì xộc xệch, mồ hôi mồ kê chảy đầy trên mặt, chuyện cô sang Nga quay phim thì có gì đề mà bàn chứ. Cứ vừa đi vừa nghĩ như thế cho đến khi đem đồ đến tận cửa nhà tắm và mở nó ra. ( người Nhật dù thân kiểu nào thì khi muốn đến thăm nhà người khác phải gọi điện thoại báo trước nếu không là thất lễ.)

*kịch kịch*


“ Áááááá Atsuko, cậu làm gì vậy?  Đóng cửa lại mau!!!”  * mặt đỏ, cầm áo che thân* ( ̄ ̄;


“  Bao giờ cậu mới thôi mắc cỡ khi đi tắm vậy hả? Có chỗ nào của cậu mà tớ chưa thấy đâu. Làm như hàng hiếm ấy.” * biểu môi* (¬_¬")


“ Cậu… cậu… ra ngoài cho tớ tắm đi, để đồ ở đó đi mau lên.” * luống cuống* (;´Д`)


“ Tớ kì lưng cho.” * tiến tới, nhếch mép* “ Tới đây nào cục cưng cục cưng.” (‿⌒)


“Á tránh… tránh ra Atsuko, tớ không đùa đâu.” *lùi lùi, mếu máo* ()Д()


“ Đến đây nào baby, ôi tình yêu bé nhỏ của tớ.” *ép sát tường, chu mỏ*(/´3`*)/


“ Khôngggggg , Atsuko, không được làm loạn.” * nhắm tịt mắt* >.<*


*bóc*


“itaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii” *nhăn mặt*


“  cậu mới là người làm loạn Minami, tắm mau rồi đi ra.” * cười thỏa mãn* “ cậu nghĩ tớ thèm làm càng sao?” * nhếch môi*


“ Cậu dám chọc tớ, cho cậu biết tay.”  Nói đoạn Taka nhoài người theo mà nắm tay Acchan giật ngược lại. ( định hôn cho bỏ ghét)



Cái gì đến sẽ đến thôi, Acchan ngã vào người Taka do sức kéo, cả hai rơi vào bồn tắm, áo che trên người Taka rơi ra ngoài và tiếng hét của cái người nhỏ bé vang lên “ Aaaaa”. Ngay lập tức Taka đẩy Acchan ra theo phản xạ có điều kiện rồi cuống cuồng kéo cái áo lên. Acchan cũng bực bội mà đứng dậy tiến về phía cửa [ kéo người ta té cho đã còn đẩy ra một bên, người gì kì cục à.] không quên ném cho Taka ánh mắt khó chịu. Thế nhưng khi đến cửa phòng tắm Acchan lại quay đầu lại, nhìn Taka rồi mỉm cười trìu mến, sau đó lại lia mắt xuống phía dưới cổ một chút rồi cất tiếng:


“ Nhỏ xíu à hehe” Acchan cười nham nhở.


“ATSUKO, cậu… cậu…” *bốc khói trắng*

          
*cạch* chưa nói hết câu cánh cửa đã bị Acchan đóng kín, Taka chỉ còn biết ôm cục tức mà tắm, dìm mình xuống bồn tắm mà vẫn còn tức sôi cả nước. “Nhỏ đâu mà nhỏ chứ! hứ, cũng đủ sài chứ bộ.” Taka lèm bèm. Rồi nhìn lại “hàng” của mình rồi gãi đầu nói nhỏ “hơi nhỏ thiệt hen”. (・へ・)



Bỏ chuyện “nhỏ hay lớn” sang một bên, Taka ngay lập tức nhớ đến lý do mình sang nhà  Acchan. Chân mày Taka cũng theo dòng suy nghĩ mà nhíu lại, các khớp tay cũng co lại thành nắm đấm, có lẽ bực tức theo các nơ ron lan nhanh khắp não khiến huyết áp cũng tăng cao, máu rất nhanh được đưa từ tâm thất phải đến động mạch phổi sau đó tràn nhanh đến tâm thất trái rồi theo động mạch mà lan khắp cơ thể khiến bực tức của Taka tràn ra theo. Đôi tay bé nhỏ đang nắm lại kia đập mạnh xuống bồn nước làm nước văng tung tóe cả ra. ( khôn hen, đập tay xuống nước, sao không đập lên thành bồn tắm ấy XD). Càng nghĩ càng bực nên Taka nhanh chóng kết thúc việc tắm rửa của mình mà bước ra ngoài.



“Sao cậu không lau cho khô người? Muốn cảm sao? Mau lại đây lau cho khô tóc.” Acchan quay đầu lại khi nghe tiếng cửa phòng tắm được mở.


“ Cậu lau cho tớ đi, tớ mệt quá.” Taka lon ton đi đến ghế sofa, ngồi bẹp xuống đất.


“Bao tuổi rồi còn bắt người ta lau đầu cho hả? Chỉ được cái mè nheo.” Acchan cầm cái khăn bông rồi đi đến ngồi trên ghế sofa (´∪`*)\(^_^) . Cô chăm chú lau tóc cho cái người nhỏ bé đang ngồi kia. “ Hay là vào phòng đi, tớ lấy máy sấy sấy cho cậu, lau thế này không khô đâu.”


“uhm, cũng được mình vào phòng luôn đi.” ( tui nghi ngờ cái người nhỏ bé này rồi đó nha, nghe vô phòng là tươm tướp hà.)




Nói dứt lời cả hai cùng đứng dậy đi vào phòng ngủ, Acchan đi trước, Taka nối bước phía sau. Sau khi yên vị trên chiếc giường rộng lớn của Acchan, Taka yên lặng để cho người yêu mình sấy tóc. Cả không gian chỉ còn lại tiếng máy sấy khô khốc vang lên cùng nhịp thở của cả hai đều đều phả vào không trung. Acchan di chuyển ra trước mặt Taka rồi tiếp tục công việc của mình, cô nhẹ nhàng sấy tóc cho người mình yêu. Đôi khi hạnh phúc đơn giản chỉ có thế, một hành động chăm sóc, một cử chỉ quan tâm nhiêu đó thôi cũng đủ làm cả hai ấm lòng.  Ngước mặt lên nhìn người yêu của mình, lúc này Taka thấy Acchan sao quá đỗi dịu dàng, sức hấp dẫn đang tỏa ra từ người cô ấy ngày càng bao phủ lấy cô. Ánh mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc, cứ như thế nhìn nhau như lạc vào mê hồn trận của đối phương. Đôi mắt to, hút hồn của Acchan khiến Taka ngẩn ngơ, đôi mắt chân thành nồng ấm của Taka cũng khiến trái tim Acchan lỗi mất một nhịp. Nhướng người lên, đôi môi của Taka chạm vào môi người đối diện rất nhanh chóng mùi hương dịu ngọt lan vào khoang miệng Taka. Đặt tay sau gáy Acchan, cô mút vào cánh hoa đầy mật ngọt kia, càng mút càng ngọt, càng muốn nhiều hơn nữa cứ như muốn nuốt trọn cánh hoa ấy. Mạnh bạo đây dưa rồi cắn vào cánh hoa kia, một mùi vị mới lan ra càng làm Taka say mê mà mút lấy. Đến khi không còn không khí để thở cô mới luyến tiếc mà buông ra, lúc này môi Acchan đã đỏ ửng. Họ lại nhìn nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngũi bờ môi Taka lại một lần nữa tìm đến Acchan, từ tốn nhẹ nhàng rồi mạnh mẽ  xâm chiếm. Chiếc lưỡi nhỏ bé tiến sâu vào khoang miệng người đối diện mà điên cuồng tìm lấy chiếc lưỡi còn lại, chúng chạm vào nhau rồi vui sướng như gặp lại tri âm mà quấn lấy nhau cuồng nhiệt. Cả hai cảm nhận nhau, tận hưởng vị ngọt của nhau trong đam mê nồng cháy, ngọn lữa tình yêu như vừa được thổi vào một cơn gió mát, nó bùng lên mãnh liệt, nó xâm chiếm toàn bộ khối óc và con tim, giờ đây họ chỉ muốn tan vào nhau. Bàn tay nhỏ bé không ngoan kia đang dạo chơi khắp nơi trên cơ thể Acchan, nó đánh thức khoái cảm của cô nhanh chóng. Nụ hôn nhanh chóng được chuyển hướng khi Taka trượt dọc xuống cổ Acchan, lướt qua chiếc xương quai xanh quyến rủ kia rồi dây dưa ở đó, vết hôn xuất hiện khắp nơi. Ngước nhìn cô người yêu sớm đã đỏ mặt của mình, Taka cuối sát xuống cắn nhẹ vành tai mà thì thầm “cậu thật là đẹp Atsuko, tớ yêu cậu. Tớ muốn cậu, cả đời này.”



Tiếng thì thầm cộng với làn hơi phả vào tai khiến Acchan không khỏi rùng mình, đâu đó trong cô niềm khao khát vừa bị đánh thức. Cô biết mình muốn nhiều hơn những chiếc hôn, cô muốn Taka yêu cô, ngay bây giờ và ngay giây phút này. Thế nhưng hôm nay lại không thể, cô đang trong “Tuần Trăng Máu” chuyện đó là không được. Đang suy nghĩ thì cô cảm nhận được Taka đang khiêu khích phía dưới, cái tay nhỏ bé hư hỏng ấy đang cố cởi khóa quần của cô.



“không được Minami, tớ đang….” Acchan khẽ đẩy Taka ra khỏi mình.


“Atsuko, cậu không muốn sao?” Taka ngưng động tác tay, rồi thì thầm bên tai Acchan.


“ Hôm khác nha, hôm nay thật sự không được đâu.” Acchan đưa tay chạm vào khuôn mặt người cô yêu.


“  Không, tớ muốn hôm nay cơ. Ngoan đi Acchan, một lần thôi.”  Tuy nói thế nhưng Taka đã nằm nghiêng sang một bên, mắt vẫn nhìn cô người yêu. Taka luôn như thế, cô không bao giờ ép Acchan làm những việc cô ấy không thích.


“ Lần sau tớ sẽ đền cho cậu.” Xoay người  theo hướng nằm của Taka, Acchan hôn vào đôi môi ấy một lần nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua.



Taka nhìn Acchan, người con gái trước mặt này là người mà Takahashi Minami cô luôn muốn bảo vệ, là người mà cô nguyện yêu thương chăm sóc đến cuối đời, là người của cô, chỉ của duy nhất mình cô. Từ bao giờ cô đã trở nên ích kỷ hơn, cô muốn người con gái này chỉ là của cô thôi, khuôn mặt này, đôi môi này, chiếc xương quai xanh quyến rũ này chỉ có cô mới có quyền nhìn ngắm và chạm vào, trên đời này chỉ duy nhất mình cô được chạm vào. Ngoài cô ra, cô không muốn bất kì người nào bất kể là trai hay gái tiếp xúc thân mật với Acchan. Biết là không thể nhưng ý muốn chiếm hữu cứ dâng mãi không thôi trong lòng cô. Vì vậy khi biết tin về bộ phim mới cô đã rất bực bội, rất giận.



“ Atsuko, cậu có yêu tớ không?” * xoay mặt ngước nhìn trần nhà*


“Sao cậu hỏi vậy, tình cảm của tớ cậu không hiểu sao?”  * ngạc nhiên nhìn người kế bên*


“ Bộ phim mới của cậu đóng, kịch bản nói về một mối tình đúng không?” * vẫn nhìn lên tường*


“ Uhm, cậu xem tin rồi à? Nó nói về tình yêu của một chàng trai trẻ và một cô gái, họ yêu nhau rồi chia cắt. Sau đó cô gái đến Nga để tìm người mình yêu.”


“ Chàng trai và cô gái đã trải qua “one night stand” đúng không?”  Taka lại hỏi.


“À… uhm, họ đã yêu nhau.” Acchan ngập ngừng như hiểu được vấn đề.


“ Nam diễn viên đóng chung với cậu rất đẹp trai, tớ đã thấy hình rồi. Bộ phim quay xong hết rồi phải không, Atsuko?”


“uhm, phim đã đóng máy rồi. Bây giờ tớ chỉ cần chụp ảnh để giới thiệu cho nó thôi. Đó là một bộ phim ngắn nên quay rất nhanh.” Vừa nói Acchan vừa nhìn bạn mình.


“uhm, ngủ thôi Atsuko, trễ lắm rồi kìa.” Taka kéo mền lên người rồi nhắm mắt lại.


“Cậu không vui à, chỉ là phim thôi mà. Tớ chỉ diễn thôi chứ đâu có làm gì.” Acchan vẫn nhìn Taka.


“ Cảnh quay đó là không tránh khỏi mà đúng không? Hai người say sưa với nhau, ý đậm tình sâu.” Giọng Taka nhẹ tênh.


“ Minami làm gì mà ý đậm tình sâu? Đó là phim mà tất cả chỉ là diễn xuất, cậu không hiểu sao?”


“Tớ hiểu, tớ hiểu tất cả nên mới không thể lên tiếng, tớ hiểu tất cả nên mới bực tức đến không chịu được mà vẫn im lặng.”


“Chuyện đó có gì mà cậu bực tức chứ Minami, chỉ là một cảnh quay không hơn không kém. Tớ là diễn viên, việc diễn xuất là trách nhiệm là đam mê của tớ. Người tớ yêu vẫn là cậu, chỉ có cậu thôi Minami à, cậu biết mà không đúng sao?”


“Tớ biết, tớ hiểu….. Tớ biết cậu yêu tớ, tớ biết tất cả chỉ là diễn xuất. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cậu đang gẫn gũi một người đàn ông khác, nghĩ đến ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm cơ thể cậu nghĩ tới đôi môi xinh đẹp của cậu bị anh ta chạm đến…tớ… tớ phát điên lên được, tớ cảm thấy máu mình như chảy nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà loạn nhịp, trong đầu chỉ có ý định muốn đem cậu về bên mình mà chiếm giữ.” Taka nắm lấy vai Acchan mà nói, giọng đầy xúc động.


 “ Vậy là tối nay cậu mới biết trong kịch bản có cảnh tình một đêm rồi ngay lập tức đến đây, mang theo cái vẻ mặt khó ưa đó có đúng không? Tớ không nghĩ là cậu lại có máu ghen cao đến thế Minami à.”


“Thì cũng do yêu cậu mà ra thôi, yêu cậu đến mức ích kỷ muốn độc chiếm. Biết là cậu chỉ có mình tớ nhưng vẫn không chịu nổi mỗi khi nghĩ đến việc cậu thân mật với người khác dù tớ biết đó chỉ là lịch sự xả giao hay chỉ là công việc đơn thuần. Cậu không được rời xa tớ, cậu là của tớ có biết không?”


“ Tớ là con Nyachan nhà cậu chắc! Minami ngốc cho dù là sau này có chuyện gì xảy ra, dù là tớ đang đứng ở đỉnh cao danh vọng hay tớ không may mà làm một diễn viên bình thường thậm chí là thất nghiệp tớ cũng không rời xa cậu. Sẽ bám theo cậu, đi theo cậu đến bất cứ đâu, dù cậu có xua đuổi cũng sẽ không đi.” Acchan liếc Taka rồi lại nắm tay cô ấy mà lên tiếng. (;_)


“Cậu đừng có mà dụ tớ đấy nhé. Nói tớ nghe, cậu với người kia đã hôn nhau mấy lần, có cảnh nào hở hang không hả?” (;_)


“À… ờ…. Mấy lần vậy ta, chắc mười mấy lần ấy, lúc quay cứ hư suốt hà.” *´▽*( cười trong bụng).


“ Mười mấy lần??? Anh ta cố tình đúng không??? Hai người chỉ diễn thôi đúng không? Đâu có hôn thật mà đúng không?” Taka nhăn nhó nhìn Acchan. (((p(>o<)q)))


“ Đâu có, Anh ấy đâu có cố ý tại lỗi thôi * lấy tay che mặt cười*. Vốn kịch bản chỉ là hôn theo kỹ xảo nhưng đạo diễn đã đổi lại, ông ấy muốn tớ hôn thật để bộ phim được chân thật cho nên hai đứa đã hôn nhau.” *´▽*


“Cái gì??? Atsuko, cậu hôn anh ta??? Môi chạm môi? Vậy lúc quay hai người thân mật..cậu… cậu… có mặc đồ không?? (╯°□°)╯


“ Không”


“Hả, cái gì?”


 “Sao không mặc cho được, theo cảnh là anh ấy cởi đồ tớ ra rồi ôm hôn nhau.” * ngây thơ*  (=^_^=)


“Cởi đồ ra, rồi hôn nhau! Atsuko, cởi…cởi hết sao?” Mặt Taka chuyển sang đỏ bừng, chân mày nhăn lại nắm lấy tay Acchan mà siết. L(´□L)


“ Uhm……………không có cởi hết, còn mặc áo lót mà. Làm gì có chuyện cởi hết mà cậu lo hão thế hả?”  * nhìn nhìn, mỉm cười* ωо)


“Cậu với anh ta… nắm tay…vui đùa… ôm nhau, hôn nhau, âu yếm nhau…. SAO MÀ TỚ KHÔNG LO CHO ĐƯỢC HẢ? Taka đang ngập ngừng bỗng hét toáng lên trước mặt Acchan. o┤*□´ *├o


“Hahaha Minami cậu có biết là cậu dễ thương lắm không? Khuôn mặt này, hái độ này cả cái cách nói nữa, thật là dễ thương quá đi. Cậu đang ghen kìa, đỏ bừng cả mặt rồi hahaha.” Acchan ôm lấy cô người yêu bé nhỏ mà cười ngất. (*)


“ Buông tớ ra, ai thèm ghen chứ. Cậu là đại minh tinh nổi tiếng khắp nơi, đi đến đâu ai cũng thích ai cũng yêu. Tớ lấy quyền gì mà ghen chứ.” *quay mặt qua một bên* ( ơ hay ghen tương vô lý rồi bây giờ còn dỗi nữa này)


“ này này * chọt chọt* )  này này, dỗi tớ đấy à? Quay sang đây xem nào, Miiiinaaaamiiiiiii, Minamiiiiiiiiiiiiiiiii yêu dấu đừng có dỗi, tớ nói đùa mà, không có hôn môi, không có thân mật, chỉ là quay lúc tớ và anh ta đang hôn giả rồi thôi, mà tớ mặc bikini chụp ảnh cả Nhật Bản đã thấy hết rồi còn đâu có riêng gì anh ta đâu mà cậu dỗi. Chẳng phải chỉ có mình cậu mới thấy những nơi không được thấy của tớ đó sao?”


“Không dám, cả team A đã thấy lúc cậu tắm chung với họ rồi còn gì. Làm gì chỉ duy nhất mình tớ chứ. Dụ tớ hả, không có dễ đâu. Chị Yuko còn sờ nữa kìa.” Taka được dịp lấn tới nói một hơi rồi lại quay mặt ra góc. ( ̄ー)


“ Trời ơi, chuyện ấy xưa như trái đất rồi, cậu còn để bụng sao? Tớ dụ cậu sao? Ý cậu là tớ ngoại tình phải không? *hầm hầm* (•ˋ _ ˊ•)


“Tớ không có ý đó, cậu nghĩ đi đâu đấy hả?”  *xoay qua*(ーー;)


“Chỉ có mình cậu mới nhìn thấy nhưng nơi không được thấy, mà nãy cậu bảo cả team A điều thấy còn gì? Cái họ thấy với cái cậu thấy giống nhau sao? Vậy không phải ngoại tình thì là gì?”  Acchan xụ mặt xuống, xoay người nhìn lên trần nhà. (⇀‸↼‶)


“ Không có, là tớ nói sai. Xoay lại đây xem nào, lại giở trò con nít đấy à?” * lay lay tay*  ( -_)~(“-‸-)


“ Ai dở trò hả? Khi không đến nhà người ta sát hạch đủ điều, giận hờn đủ kiểu rồi bây  giờ nói thế hả?” Acchan bực bội ngồi dậy bước ra cửa. :-{  -__-:


“ Nè đi đây vậy, cậu không ngủ sao? Trễ lắm rồi, này này Atsuko” Vội vàng ngồi dậy nắm lấy tay Acchan kéo lại, Taka thấy mình thật đáng thương làm sao. Rõ ràng là đến đây để bắt bẻ người kia mà bây giờ lại trở thành kẻ bị bắt bẻ. (o_)=oo-{  -__-}


“Không cần tớ ra sofa xem phim dẫu sao sáng mai cũng rảnh, cậu ngủ trước đi” o(´^)o


“ Atsuko, thôi mà đừng lẫy nữa, không có cậu sao tớ ngủ nổi đây? Ở lại đây đi mà, sofa vừa lạnh vừa khó nằm hơn nữa thức khuya không tốt cho sức khỏe. Tớ làm gối cho cậu ôm nha nha nha” Vòng tay ôm lấy eo cô người yêu, Taka nhỏ nhẹ lên tiếng, giọng nói vừa nhẹ lại vừa ấm. (^^)ー`)


“Vậy cậu ra sofa ngủ đi, tớ ngủ ở đây, vậy là khỏi lo. Mà tớ có thiếu gì gối để ôm chứ, đang hè nóng bức thế này ôm cậu ngủ sao, tớ đâu có hâm.” o(´^)o


“ Ế, cậu nỡ lòng sao Atsukoooo. Nguyên ngày hôm nay tớ phải đứng chụp ảnh rồi lại luyện tập vũ đạo không ngừng, cậu không nhẫn tâm vậy đâu tớ biết mà. Cậu không ôm sao tớ ngủ được, quen như vậy rồi.” Taka nhăn mặt, khóe môi giật giật có lẽ đang sợ bị vợ nhốt bên ngoài. ( giờ mới biết nha, ngủ ôm nhau cứng ngắc nha)


“Hứ, dẻo miệng nhỉ, tớ quyết rồi cậu muốn cãi sao? Quên mất cậu tên Cải nhỉ.” Liếc mắt nhìn Taka, Acchan ngọt như đường mà nói. o(´-)o


“ Không, tớ mới là người làm chủ, vào đây mau, chiều cậu riết rồi cậu không sợ tớ mà. Hôm nay phải cho cậu biết thế nào là sức mạnh của tớ.” (())



 Vừa nói Taka vừa nắm lấy tay Acchan kéo về phía chiếc giường. Đến mép giường ngay lặp tức dán môi mình vào môi Acchan. Mặc cho cô ấy đang cố sức giãy giụa để thoát khỏi Taka. Nhưng mọi nỗ lực của cô ấy điều bị Taka ngăn chặn, nụ hôn ngày càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng Acchan đành buông xuôi mà để chiếc lưỡi của Taka xâm chiếm. Họ lại cùng nhau triền miên trong khoái cảm, cả căn phòng yên tĩnh trở nên mị hoặc hơn.


“Đừng giận nữa, cậu cũng biết tớ không có ý đó mà, cậu mà giận tớ đau lòng đến chết mất.”  Hôn kên trán cô người yêu Taka lại thì thầm, cô biết Acchan luôn luôn chịu thua những lời đường mật này.


“ Xí ai mà thèm giận người dưng chứ hả.” * xoay mặt qua một bên*


“ Thôi mà, tớ sẽ đền cho cậu có được không? Cậu muốn gì nào? Một bữa sushi cá hồi thượng hạng nha.”


“Xí, tớ ham ăn vậy sao. Mà cậu nói đó nha, cho cậu nợ tớ một điều kiện. Chừng nào nghĩ ra tớ sẽ đòi. Bây giờ thì ngủ đi, trễ rồi mai cậu phải đến rạp hát mà.” Quay qua lườm Taka một cái rồi lại  cười toe toét. Mục đích của cô đã thành thồi, dám chọc ghẹo cô hả, kì này cô cho chết.


“ Ế không muốn, không muốn ngủ đâu. Tớ đói rồi, đói meo đây này. Phải ăn trước khi ngủ không sẽ hại bao tử lắm Atsuko. Tại cậu đấy, tại cậu mà tớ đói thế này này đền đi.”


“ Rồi rồi, tớ nấu mì cho cậu ăn nhé, nhà còn một ít thịt bò xót lại từ mấy bữa trước tớ cho vào luôn nha.” Acchan nhăn nhó, qua nhà người ta làm loạn rồi lại nhõng nhẽo thế này đây.


“Không, tớ muốn ăn cái khác cơ, muốn ăn cái khác cơ.” *Nắm tay Acchan lay lay*


“ Rồi cậu muốn ăn gì, tớ gọi điện thoại bảo người ta mang đến, được chưa.”


“Tớ muốn ăn bánh bao, bánh bao, bánh bao.”


“ Giờ này ai mà bán cái đó Minami, định làm khó mình sao?” * nhăn mặt*


“Có người bán mà, tớ biết có một người.” * chớp chớp mắt*


“Vậy hai đứa mình đi mua đi, xa lắm không?” ( cái người này cũng muốn ăn chứ gì, biết tỏng đấy nhá.)


“Không cần đi xa đâu Atsuko, người bán đang nằm cạnh tớ này ha ha ha.”


“ Minami, biến thái, xê ra mau.” *giật mình*


“ Muộn rồi khăn đỏ của tôi ơi, Sói đến đây mau tiếp khách nào hahaha.” Taka chồm người ôm lấy Acchan. ( Đấy nguy hiểm ghê chưa, bởi ông bà ta có câu đừng trông mặt mà bắt hình dong mà.)


“ Á thả tớ ra, nhột quá hahaha thả..ra, thả ra Minami a ha ha ha.” * giảy giảy*


“ Vào miệng sói thì không bao giờ thoát được đâu Atsuko à hahaha.” *chọt chọt chọt chọt* ( chọt chỗ nào thì tùy ý mỗi người đi hen.)


*bụp, bụp, bụp*


“ Dám lộng hành à con sói kia, thợ săn ta sẽ cho mi biết tay, tiếp chiêu.” Acchan vớ được cái gối rồi đánh tới tấp vào người Taka.



Do bất ngờ nên Taka ngã sang một bên còn Acchan thì được thế mà đánh liên tục. Không thua kém, Taka nhanh chóng lăn xuống giường tránh đòn, tiện tay cô chụp luôn vũ khí mà đánh trả. Không khí trở nên căn thẳng hơn bao giờ hết, hai đối thủ đang nhìn nhau đắm đuối miệng cười không ngớt. “ Kyaaaaaaa” Acchan nhanh chóng xông lên, dùng hết lực mà dồn cho chiêu này. Ngay lập tức Taka đưa vũ khí lên đỡ, tay còn lại lợi dụng sơ xuất của địch mà sờ vào hông cô ấy rồi lại cười hô hố.


 “ Siêu cấp biến thái, tiếp chiêu!” Acchan lại hét lớn khi thấy mình bị lợi dụng, lần này cô lùi lại một bước để tránh tên đối thủ dê xòm kia. Nhận thấy đối thủ của mình đang đưa vũ khí đỡ mà không để ý, Acchan nhanh chóng chuyển chiến thuật móc một cú từ dưới lên.


*BỤP* tiếng động lớn vang lên trong không trung.


*BỊCH* tiếng bao muối, ý nhầm xác người, ý lộn chưa chết nên phải kêu là tiếng thân người ngã xuống giường. ( sao ko ngã xuống sàn nhỉ, cho chừa tội biến thái)


Nơi sàn đấu, đối thủ của Acchan nằm bất động, vũ khí của cô ấy cũng rơi khỏi tay, chính xác là cô ấy đã bị Acchan knockout bằng một cú móc tuyệt đẹp. Cuối xuống nhìn đối thủ Acchan nhếch mép “ bây giờ thì biết sợ chưa baby. Xem chiêu “cà đỏ đè bắp cải” đây!” vừa nói cô vừa leo lên người Taka, rồi ở trên đó mà nhún nhún, chọt chọt.


“Aaaa tha cho tớ, tha cho tớ Atsu----ko ư ư, tha mạng, công chúa  ư ư tha mạng. Kẻ hèn này xin đầu hàng, từ nay sẽ ngoan ngoãn ư đi theo hầu hạ người, công chúa xin rộng lượng mà tha mạng. Vừa nhăn mặt Taka vừa rên rỉ, thật sự cô không đỡ nỗi tuyệt chiêu này của Acchan.


“Được rồi bổn công chúa sẽ tha mạng cho ngươi với điều kiện là ngày mai phải có sushi hải sản thượng hạn, nếu không sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”


“ Vâng, kẻ hèn này biết rồi, công chúa xuống mau nếu không sẽ dập phổi mất.”


Xuống khỏi người Taka, Acchan lăn trên giường ôm lấy cái chăn rồi thở, thật mất sức khi đánh nhau mà. Còn Taka sau khi tiếp hai chiêu có sức công phá mạnh như vậy cơ thể cũng mỏi nhừ, nhích từ từ lên phía trên đền nằm lên cái gối Taka tắt thở, nhầm là xụi lơ mới đúng.

.
“ Trễ lắm rồi Minami, cậu mau ngủ đi nêu không mai sẽ không dậy nổi.” Acchan xoay người qua nhìn Taka.


“ Mai mười giờ mới bắt đầu tập, cậu đừng lo. Chắc cũng phải ngủ thôi, tớ mệt quá rồi, tại cậu cả đấy định ám sát người yêu hả?”  Taka lườm Acchan.


“ Nè, muốn chết không hả? Ngủ đi, hay muốn bị đè tiếp?” * cười cười* (_´)


“Hơ hơ, ngủ ngon nha Atsuko” *méo mặt* ( Д)


“ Uhm, cậu cũng ngủ ngon nha. Mai nhớ mua sushi cho tui, không thì chết”  



Nói xong Acchan lăn người qua ôm lấy Taka rồi nhắm mắt lại cứ như vậy cô chìm vào giấc ngủ. Còn người được ôm thì với tay tắt ánh đèn sau đó khẽ đặt nụ hôn nhẹ lên trán người kia rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Có bao giờ họ gặp nhau trong những giấc mơ, cùng nhau vui đùa cho thỏa nỗi mong nhớ ngày đêm khi xa cách? Cái đó cả Rùa và các bạn đều không biết, nhưng cuộc sống mà đâu nói trước được điều gì đúng không.






Ps: Cái nhà nhỏ bé này lúc nào cũng hạnh phúc phải không? Hiển nhiên đôi khi cũng cái nhau ỏm củ tỏi ấy nhưng trước sau gì bạn Cải nhỏ cũng phải quay qua năn nỉ bạn Cà to to thôi vì bạn Cà to to luôn thích sài chiêu với Cải nhỏ, chiêu giận lẫy luôn luôn thành công hạ gục đối thủ nhanh chóng ha ha. Hơn nữa Cải nhỏ cũng rất thương cà to to cho nên không giận dai được, kiểu như “ Giận Cà Cải ngủ với ai” ấy mà. ( nói thẳng ra là sợ vợ đi hen)



Mọi chuyện cũng đơn giản mà hen khi con người ta quá yêu cái gì đó chắc hẳn sẽ muốn chiếm hữu nó, bản chất của tình yêu là ích kỷ mà. Dù sao thì Takamina cũng chỉ là người thường, mà người thường thì phải có hỉ nộ ái ố cho nên chuyện ghen là không tránh khỏi chỉ có điều cách Takamina ghen rất dễ thương phải không? Cả cái cách bạn Acchan lật ngược tình thế cũng rất tuyệt, lợi dụng điểm yếu của Takamina mà đánh tới, không chừa đường cho con người ta lui luôn hà. Cái Fic này mình nghĩ lâu rồi mà giờ mới viết được. Không hiểu sao thích Taka ghen lắm lắm, cái dáng người nhỏ nhỏ run run, cái khuôn mặt nhỏ cau có nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Mà thiệt tình là khoái cái cảnh Acchan bị la ấy chứ, cái người bá đạo này phải bị hành mình mới vui.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

1 nhận xét:

  1. Đọc fic của au mình thấy rất hạnh phúc luôn =^_^= Au viết dễ thương và rất thật làm mình tha hồ mà huyễn =3=
    Hóng fic mới của au nha *wink*

    Trả lờiXóa