Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016

Cô bạn thời đại học.

Thời đại học tôi có một cô bạn rất hay ho, tuy không thân nhưng tôi vẫn hay dõi theo cô ấy. Cô ấy là một người hài hước, nghịch vô cùng, mỗi ngày đi học đều dùng nụ cười có năng lượng mặt trời tỏa sáng. Cô hát hay, nhảy giỏi và vẽ đẹp. Mấy bức tranh cô vẽ khá là hắc não tôi. Cô cao ráo với mái tóc dài và gu thời trang khá hầm hố. Chung quy cô là mẫu con gái mạnh mẽ, khoáng đạt và năng động. Mỗi khi vui thì cô ríu rít hát ca, mỗi khi buồn thì im lặng ngồi vẽ, ngồi một lần có khi đến năm, sáu tiếng.  

Cô có một anh chàng, hình như quen từ cấp hai ấy, hai người vừa gắn bó lại vừa hiểu nhau, yêu từ thời trẻ con ngây ngô đến khi bước ra trường lao vào cuộc sống. Cạnh nhau hơn sáu năm, lại yêu xa thêm năm năm khi anh chàng ta lấy được học bổng về nghành quay phim gì đấy. Lúc trước tôi cùng bạn luôn ngưỡng mộ khi nhìn vào họ. Luôn luôn ngọt ngào, luôn gắn kết, luôn mong nhớ là những gì có thể liên tưởng đến tình yêu của họ. Và rồi sau năm năm chờ đợi, năm năm xa cách, cuối cùng chàng cũng về mọi người ạ. Không cần nói cũng có thể tưởng tượng cô ấy hạnh phúc đến thế nào đâu. Và tôi thì mong chờ một tấm thiệp cưới. Mọi chuyện thật hoàn hảo rồi anh chàng lại nói với cô rằng "anh không thuộc về nơi này" chỉ một câu nói thế thôi, chỉ một cái gật đầu nhẹ, cuộc tình gần chục năm của cô tan vỡ.  

Cô lặng lẽ đăng dòng trạng thái "single" trong sự bàng hoàng của mọi người. Cô không khóc, không nháo, không níu người ấy quay lại, cô cứ vậy mà mạnh mẽ buông tay cho người ta đi, đi đến nơi người ta nghĩ người ta thuộc về. Và rồi cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết. Cô nhuộm tóc vàng óng, trang điểm và tạo ra những bộ ảnh rất đẹp. Tôi và mọi ng đã thấy cô mạnh mẽ như vậy đó, nói cười, không ngừng cố gắng, dù cho người cô yêu đã không còn cạnh cô.  

Tôi có lẽ cũng đã nghĩ cô đã tìm lại được bình yên rồi, tôi vẫn thấy cô đăng những clip nhạc, những clip nhảy, cả mấy bức tranh hắc não tôi nữa. Cho đến khi nghe được bài cover "Gửi anh tình yêu của em", cô ấy hát câu " thà rằng mình chia tay nhau, để anh bước đi trên con đường anh đã chọn" tôi lại nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô ấy. Giọng cô hơi run một chút, ánh mắt cô buồn. Tôi cảm nhận được chút nỗi lòng của cô ấy. Vậy mới thấy không phải cứ khóc lóc thảm thiết mới là đau. Có những người họ lại im lặng với nỗi đau ấy, im lặng đến cùng cực và rồi nỗi buồn đọng trên người họ, rồi bao giờ nỗi đau ấy mới tan đi? Tôi cũng không biết được. Tôi nghĩ nó sẽ đọng lại, đọng lại ở đâu đó trong tim bạn tôi, và rồi nó sẽ mọc kén, nó ẩn đi không còn thấy được nữa. Giống như cây kim ở trong cái bọc, nỗi buồn đó sẽ được bọc lại kỹ càng trong tim bạn tôi. Nhưng nếu không cẩn thận cô ấy sẽ bị nó đâm phải, sẽ lại buồn như khi cô hát câu hát đó. Những câu hát cứ da diết mãi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét