Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Ngày sinh nhật đầy biến động!

Hôm nay là ngày gì mọi người nhớ không nào??? À, hôm nay là sinh nhật của nữ diễn viển trẻ triển vọng Maeda Atsuko tan tan tan tàn ~_~. Vì lẽ đó mình sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện có tên là: “ngày sinh nhật đầy biến động.” tan tan tan tành, tan tan tan tành. Nói trước là chưa chắc chuyện này mang hơi hớm buồn rùi rụi và sến lụi !




Nhật Bản ngày 10 tháng 7 năm 2013.

Sáu giờ sáng tại phòng của ai đó, tiếng chuông tin nhắn vang lên không ngừng, mò mẫn tìm cái điện thoại yêu dấu của mình trong tình trạng say ke, cô gái ấy tắt nó rồi tiện tay hay vuột tay mà tiễn em nó rớt xuống đất ( chừng ba bữa là cái điện thoại nó hát “thân ở lại vỏ đi nhé” hay “tạm biệt trái đất thân yêu, em bay về miền cực lạc” ~_~)


Sáu giờ năm phút một lần nữa chiếc điện thoại lại vang lên, những tiếng nhạc cứ réo rắc, một lần rồi lại một lần, một lần rồi vài chục lần, tiếc là chủ nhân nó vẫn yên vị trên giường. Thật ra là cô đang mơ và đắm chìm trong nó, cô mơ mình đang lạc ở một khu vườn đỏ rực đầy cà chua. Trong lúc cô đang tay cầm, miệng nhai và chạy lăng qăng khắp nơi trong khu vườn thì cô bắt gặp một cái bắp cải thật to đang nằm chắn lối đi. Quá tò mò cô tiến gần rồi đưa tay chạm vào cái bắp cải, ngạc nhiên thay nó nhúc nhích rồi bổng dưng từ trong bắp cải xuất hiện ra hai cái chân be bé, rồi đến hai cái tay be bé cuối cùng là gương mặt một cô gái xuất hiện ở phần trên của bắp cải. Hoảng hốt cô lùi liền mấy bước để nhìn cho rõ cái “bắp cải lai người” kia. Khi “bắp cải lai người” vừa chuẩn bị cất lời, cô ngay lập tức đưa tay lên thủ thế và hét:


“Quái vật bắp cải lai người lùn kia, đừng làm càn ta có võ, ta không sợ mi đâu”



“Quái vật bắp cải lai người lùn??? Cậu xưng hô với người mới gặp như vậy có phải  là quá bất lịch sự không hả? Tớ tên Minami mà cậu tên gì?”


“ À, ờ xin lỗi mình tên là Atsuko nhưng mà trên đời này làm gì có người nào như “bắp cải lai người lùn” nhà ngươi, không phải quái vật cũng là yêu tinh hay quái nhân” đang bối rối khi thấy mình quá thô lỗ nhưng lại nhớ tới “vật lạ” trước mắt, Acchan lại phồng mang trợn má.


“ Thứ nhất, mình không phải quái vật, không phải quái nhân càng không phải yêu quái ma quỷ gì ở đây hết. Mình là con người nhưng bị một lời nguyền phải mang thân hình bắp cải.  Thứ hai làm ơn nói năng lịch sự chậm rãi một chút, con gái chứ có phải mấy bà bán cá ngoài chợ đâu.”


“ Lời nguyền??? Có thể kể cho mình nghe được không” Máu tò mò của Atsuko lan từ tai vào não, truyền đến các dây thần kinh rất nhanh chóng đã xâm chiếm toàn bộ cô ấy, giờ đây cô như mấy bà thím nhiều chuyện ngoài ngỏ.


“ Tớ trước kia vốn dĩ là một người tài giỏi có thể làm mọi thứ trừ nhảy chân sáo và kể chuyện cười ra thôi( hình như bây giờ nhảy chân sáo được rồi thì phải). Nhưng do một lần đứng trước vườn cà chua mà nói rằng “bắp cải thì quá ngon còn cà chua là thứ dở tệ” đã khiến thần cà chua vô cùng tức giận. Bà ấy biến tớ thành thế này rồi bỏ tớ ở đây, trước khi đi bà có nói “trừ khi ngươi gặp và hôn được người con gái thích cà chua và đến đây trộm cà chua nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn sống như vậy.””


“ Ra là vậy, đáng đời mà cà chua ngon thế kai mà lại chê thì phạt như vầy còn nhẹ lắm, gặp tớ tớ sẽ cho ăn cà chua thay cơm cho đến chết.” (¬_¬")


“Vậy cậu có thể hôn tớ không? Xin hãy giúp tớ thoát khỏi lời nguyền!” * mắt chớp chớp* (đang dùng mỹ nhân kế).


“ Tại sao lại là tớ? Được lợi ích gì chứ???” *mặt ngố*


“ Cậu vừa ăn trộm cà chua đó thôi, trong hai năm qua chưa có ai vô pháp vô thiên như vậy cả, vào vườn người ta ăn chưa đã còn bỏ bao mang về”  (¬_¬")


“ …….” *Ngượng đỏ cả mặt rồi*


“ cậu giúp tớ đi, tớ hứa khi biến lại thành người sẽ trồng cho cậu vườn cà chua lớn gấp đôi cái vườn này.” *nghiêm túc*


“ Thật không? Được tớ đồng ý với điều kiện cậu phải là người chăm vườn cà đó sáu tháng. ƪ(ˆ▽ˆ)ʃ


“ Sao lại thế ba tháng có được không? f_f ” Vui mừng vì có người giúp mình nhưng lại đau khổ vì điều kiện, hai năm qua cô nhìn cà chua phát nôn rồi.


“ vậy chín tháng” ( ^_^)


“ Hể, không đời nào” L(´□L)


“ Chốt lại một năm, đồng ý thì làm” ( ^_^)


“ Thôi được rồi, vườn cà và ba tháng… ý lộn một năm (-̩__-̩) ” đang định nói ba tháng thì cảm nhận được khí lạnh từ người Atsuko, Minami khóc thầm trong tư tưởng .



Nghe Minami nói xong, Atsuko bước đến một bước rồi chuẩn bị hôn cô ấy. Khi sắp đến gần đôi môi kia thì “bịch” một tiếng rõ to vang lên. Người đang nằm dưới đất kia bực bội mà lên tiếng “ui da, sắp hôn rồi mà bực ghê”. Đứng dậy dọn dẹp lại cái giường của mình, đi thẳng đến phòng tắm rồi khóa cửa, miệng không ngừng làu bàu cái gì đấy.  Atsuko của chúng ta bắt đầu một ngày như thế đó!!!



Tắm rửa chải chuốt sắc đẹp xong xuôi Acchan tự tay chuẩn bị cho mình một bữa sáng thịnh soạn bao gồm trứng hai trứng ốp la và bốn ổ bánh mì ( vâng chị biết nấu nhiều món đặc biệt lắm và bao tử cũng nhỏ thôi ~_~). Vừa ăn sáng vừa ung dung xem điện thoại, Acchan có tổng cộng  năm tin nhắn và  vài cái mail gì đấy. Toàn là tin nhắn chúc mừng sinh nhật thôi, mở từng cái ra xem đầu tiên là của Sama tiếp đến là Miichan, Tomochin, Haruna, Yuko. Khẽ nhăn mặt sau đó cô lại check mail [à, của Tomochin nữa này, cô ấy chu đáo ghê.], nghĩ ngợi rồi mở tiếp các mail mới,  sau đó một lần nữa khẽ nhăn mặt rồi nhắn tin cám ơn mọi người và kết thúc phần ăn sáng của mình.



Sau khi rữa xong chén bát, cô nằm dài ra sofa với chiếc remote, ngày hôm nay là ngày nghỉ của Acchan nên cô có khá nhiều thời gian. Nhìn đồng hồ vừa điểm đúng chín giờ sáng, ba mươi phút nữa là đến giờ hẹn với Miichan, hôm nay họ sẽ đi mua sắm và ăn uống thỏa thích để bù cho những ngày làm việc căng thẳng vừa qua.


[ Tại sao không nhắn tin chúc mừng sinh nhật mình chứ, chưa được một năm mà đã  quên ngày này rồi sao >”<]

[ Không nhắn tin cũng phải mail hay gọi điện gì cho mình chứ, cái tên ngốc này]

[ Hay là bận gì đó nhỉ? Bận cũng nên nhắn một tin chứ! Đáng ghét >”<.]



Mãi loay hoay với suy nghĩ của mình, Acchan quên cả giờ giấc và khi nhìn lại đồng hồ thì  “ á, chín giờ bă mươi lăm rồi, chết trễ hẹn rồi” chưa kịp nói gì thêm thì * ding dong, ding dong* tiếng chuông cửa vang lên. Thế là cô chạy vội ra mở cửa rồi cười nham nhở  và bảo Miichan đợi mình một chút. Ba mươi phút sau cả hai đã có mặt tại trung tâm mua sắm, rất nhanh chóng hai cô gái thi nhau thử hết bộ này đến bộ kia, họ đi từ cửa hàng này đến cửa hàng nọ, chưa đầy hai tiếng cả hai đã tay xách nách mang lỉnh kỉnh nào là quần áo, nào là phụ kiện. Không chỉ mệt mà cơn đói đã xuất hiện, không hẹn mà gặp cả hai thốt lên: “đói quá” rồi bật cười, thế là hai cô gái trẻ lại tiếp tục ngày nghỉ của mình tại một tiệm sushi quen thuộc. Một phần sashimi, một phần sushi thập cẩm, một phần cá thu nướng muối đã bị giải quyết nhanh chóng, gọn lẹ trong chưa đầy ba mươi phút và hai bạn của chúng ta cũng rất khó khăn để lăn ủa lộn đi về nhà.



Có vẻ tâm trạng Acchan vẫn không khá hơn sau buổi đi chơi, mặt cô trông rất khó chịu, cũng đúng thôi trong khi cô thì đang mong tin nhắn mà cái điện thoại thì lại im lặng đến phát chán lên được thì ai mà vui cho nổi. Với tay lấy remote và bật bộ phim đang coi dở, cô ấy thả hồn vào phim ảnh cho vơi đi cái bực này. Chưa được mười phút sau tiếng chuông tin nhắn vang lên * bíp bíp *, chụp ngay cái diện thoại và mở nó ra, Acchan lại thất vọng thêm một lần, đó là tin từ mẹ cô.

[Mình không tin là cậu ấy quên! Chắc là cậu ấy đang bận quay CM nào đó.]

[Quay CM thì cũng tới trưa là xong rồi chứ, bậy giờ đã hai giờ rồi, ít ra cũng có giờ giải lao để nhắn cho mình.]

[ Có khi cậu ấy bỏ quên điện thoại ở nhà, cậu ấy hay vứt nó lung tung lắm.]

[Người vứt đồ lung tung là Atsuko nhà ngươi chứ không phải Minami nhà ta.]



Acchan cảm giác như vai trái mình là Acchan Trắng còn vai phải là Acchan Đen đang thi nhau bên vực và kể tội Minami nhỏ bé nhà cô vậy. Thiệt là nhức đầu mà, kể từ khi hai người chính thức quen nhau, năm nào Minami cũng là người chúc đầu tiên cả, thật không hiểu sao năm nay lại vậy. [Hay là cậu ấy có ai đó mới rồi??? Dạo gần đây liên tục bị các thành viên vây quanh, người thì hôn, kẻ thì ôm, không có mình bên cạnh thì loạn cả lên mà.]. Nghĩ vu vơ rồi lại ghen vô cớ Acchan bực bội mà ném cái remote lên bàn. Cô tiếp tục với cái ti vi đang chiếu bộ phim mới mà mình vừa mua, coi phim vừa bớt đi cảm giác bực bội vừa có thể nâng cao khả năng diễn xuất của mình cho nên cô thường chọn phim ảnh như một thứ xả stress hữu hiệu.



Cứ như thế cho đến lúc ăn tối xong, Acchan nhận được không biết bao nhiêu tin nhắn chúc mừng, từ Akimoto sensei cho tới các thành viên như Tomomi, Sae, Mayu, Yuki thậm chí cả Jurina và Rena cũng nhắn tin chúc mừng sinh nhật cô, ấy vậy mà lại tuyệt nhiên không có người đó, cái người mà cô gọi là người yêu đó có lẽ đã quên hôm nay là ngày gì rồi. Càng nghĩ cô càng thấy khó chịu, nữa muốn gọi cho người kia, nữa muốn mặc xác cái tên vô tâm kia đi. Tâm trạng mong chờ này thật là làm cho cô mệt mỏi. Nằm dài trên sofa với nhiều suy nghĩ trong đầu, Acchan nhìn chiếc đồng hồ treo tường rồi lài nhìn điện thoại cứ như thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Thời gian cứ thế trôi đi cứ như muốn cuốn theo mọi thứ bao gồm cả mong chờ của Acchan.



*ding dong, ding dong* tiếng chuông cửa vang lên, chủ nhà vội vàng ra mở cửa. Hiện giờ trước mặt cô ấy là một cô gái cao 148.5cm với cái nơ màu hồng được buộc ngay ngắn trên đầu.


“ Sao giờ cậu mới đến? Sao không ở nhà luôn đi hả? Cả một tin nhắn cũng không nhắn cho mình được sao?” Không mời cô gái ấy vào nhà mà cứ như thế tuôn ra một tràng các câu hỏi. Acchan giờ đây thật sự muốn biết rõ lý do vì sao Minami bây giờ mới xuất hiện.


“ Atsuko, mình xin lỗi. Mình vào nhà rồi nói nhé, mình có chuyện muốn nói với cậu.” Minami không thanh minh hay trả lời gì mà chỉ bước vào nhà kéo theo Acchan phía sau.


Bước vào trong nhà, khẽ đóng cửa lại rồi nhìn thẳng vào Acchan, Minami nhẹ nhàng lên tiếng.


“ Atsuko, chúc mừng sinh nhật cậu.”


“Chỉ vậy thôi sao? Cho bao nhiêu mong chờ của………..” cô chưa kịp kết thúc câu thì đã bị Minami cắt ngang.


 “ Atsuko, nghe mình nói đã, để mình nói cho xong có được không?”



Nhận thấy sự khác lạ trong lời nói của Minami, Acchan khẽ gật đầu như lời đồng ý, lúc này đây trong cô có một cảm giác rất bất an, rốt cuộc thì chuyện gì khiến Takamina nghiêm túc như vậy?


“Mình biết là không nên nói chuyện này vào hôm nay, nhưng Atsuko à mình chia tay đi. Cậu không có lỗi gì cả, tất cả là lỗi của mình, không phải là mình trước giờ không yêu cậu chỉ có điều tình cảm mình bây giờ đã khác. Mình thật sự xin lỗi cậu.”


“Minami, cậu… cậu nói gì? Mình…..không hiểu, tại sao… tại sao lại như vậy?” Cô bước đến một bước đưa hai tay nắm lấy vai người mình yêu rồi khó khăn lên tiếng.



Từng câu từng chữ Taka thốt ra như từng mũi kim đâm vào tim Acchan, cô thấy tai mình như ù đi, nước mắt không thể kìm mà tuôn trào. Chuyện gì đang xảy ra vào ngày sinh nhật thứ hai mươi hai của cô đây? Trong đầu cô bây giờ chỉ có lời nói của cô ấy, chia tay là chia tay đó! Đây là điều mà từ sáng đến giờ cô mong nghe thấy hay sao? Tim cô như đang bị ai bóp lại, đau, đau nhói. Ai đó làm ơn nói cho cô biết đây chỉ là lời nói dối đi.



“ Atsuko mình xin lỗi, cậu đừng khóc, là lỗi của mình là….”


“ Ai? Là ai? Nói cho mình biết là ai có được không?” Acchan cắt ngang lời Taka. Trong lời nói có gì đó chua sót, nghẹn ngào và đầy bi thương.


“ Chuyện đó không quan trọng Atsuko à, chỉ là chúng ta nên kết thúc ở đây thôi.” Taka nhìn vào đôi mắt đầy nước của người cô từng yêu rồi thốt ra từng từ một, chậm rãi và rõ ràng, giọng cô cũng đang run và nghẹn như giọng Acchan.


“ Không, mình không tin. Cậu đang đùa đúng không? Không thể là sự thật được, cậu yêu tớ mà đúng không? Sinh nhật năm ngoái chính cậu đã hứa vĩnh viễn bên cạnh yêu thương tớ, cùng tớ đạt đến giấc mơ của mình mà.”



Lay mạnh hai vai của người đối diện Acchan thốt lên trong nước mắt, cô không tin những gì mình đã nghe. Làm sao có thể đòi chia tay một cách đột ngột thế này, cô đã làm gì sai hay người con gái kia có gì hơn cô sao?


“Atsuko, mình xin lỗi nhưng chúng ta kết thúc rồi, ngay bây giờ. Lỗi làm là ở tớ, cậu muốn đánh muốn chửi tớ điều chấp nhận.”



Taka đưa tay lau những giọt nước mắt kia rồi một lần nữa lên tiếng khẳng định những điều cô nói là hoàn toàn chính xác. Gương mặt cô cũng đầy nỗi đau, chưa bao giờ cô muốn tổn thương người con gái đang đứng trước mặt mình, nhưng cô lại càng không muốn lừa dối cô ấy.


“  Lý do là gì, là người yêu mới của cậu tốt hơn mình hay là mình làm gì khiến cậu buồn hay là cậu có gì đó khó nói hay… hay… trước giờ cậu chưa từng yêu tớ?



Trong đầu Acchan tuôn ra hàng trăm câu hỏi, cô muốn biết điều gì khiến Taka thay đổi, cô muốn biết tại sao mọi chuyện lại thế này, hai tuần trước vẫn tay trong tay đi ăn cùng nhau cơ mà. Tại sao nhẫn tâm chọn ngày hôm nay để nói? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tim cô đau quá, đau như ai đâm vào, đau như ai đó đang cắt nó, làm ơn dừng lại đi! Nỗi đau này, làm ơn dừng nó lại đi. Nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống nền nhà, liệu nước mắt rơi có xóa được nỗi đau?


“ Acchan, đừng khóc, cậu đừng khóc. Cậu không sai, cậu rất tốt, là một người yêu rất tốt. Tớ xin lỗi, là tại tớ, là do tớ thay đổi, là do tớ phản bội cậu…. cậu không nên vì tớ mà đau lòng như thế này. Là do tớ sai, mọi chuyện điều là lỗi của tớ. Quên tớ đi Atsuko, quên đi kẻ đã nhẫn tâm phản bội cậu, đừng đau khổ vì một người không ra gì như tớ”



Nước mắt cũng rơi trên ngương mặt cô gái bé nhỏ, đưa ra quyết định này cô cũng đau, cũng buồn nhưng trên hết cô không muốn Acchan sống trong cái hạnh phúc giả tạo này. Là cô sai khi lỡ đến với người khác, là cô sai khi trái tim để tim mình thay đổi, chính vì vậy mà cô càng không muốn lừa gạt Atsuko, lừa gạt người con gái đã yêu cô hết lòng ấy. Tình yêu vốn dĩ đến từ hai phía sẽ rất bền chặt nhưng nếu một ngày, một trong hai phía có sự thay đổi thì chắc chắn nó sẽ tan vỡ, thật không may tình yêu của Taka và Acchan lại như vậy. Đưa tay một lần nữa lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Atsuko, khẽ ôm cô ấy vào lòng, Taka thì thầm bên tai  cô ấy.


“Tớ phải đi đây, tạm biệt cậu. Xin hãy quên tớ đi…”


“KHÔNG, KHÔNG Minami, đừng đi, đừng đi MINAMIIIII”


Acchan ôm ghì lấy Taka rồi hét lên khi thấy Taka đẩy mình ra. Cô điên cuồng ôm lấy người ấy như sợ rằng nếu buông ra cô sẽ mất người ấy vĩnh viễn. Nhưng mọi nổ lực của cô điều vô vọng. Taka vùng ra khỏi tay cô rồi quay lưng nhanh chóng, cô ấy rất nhanh tiến ra cửa rồi mở nó. Acchan tội nghiệp giờ đây cuống cuồng đuổi theo nhưng có lẽ với một trái tim thương tổn quá mức đã khiến cho cô không còn đủ sức để đuổi theo.


*Bịch* tiếng cô ngã trên sàn.


Vào thời khắc ấy Taka quay đầu nhìn lại, vốn dĩ đã muốn bước về phía cô nhưng lại nhanh chóng quay đi để mặc cô với nỗi đau. Cái cô thấy cuối cùng là hình ảnh tấm lưng nhỏ bé của người ấy, tấm lưng luôn là chỗ dựa cho cô mỗi khi mệt mỏi, tấm lưng đã cõng cô biết bao lần, tấm lưng ấy giờ đây lại đem đến cho cô nỗi đau và sự sợ hãi tột cùng và rồi cô nghe thấy.


* bịch bịch bịch * tiếng bước chân xa dần

*cạch cạch* tiếng thời gian trôi qua.

*Xoảng* tiếng tình yêu vỡ nát.

* rắc rắc * tiếng trái tim cô rạn nứt.

* Minami * tiếng kêu từ tận sâu trong lòng cô.



Tất cả những âm đó vang lên, đó có phải là những âm thanh báo hiệu cho cái chết của một tình yêu hay không? Sao nó cứ vang mãi thế này? Đừng lặp lại nữa, những âm thanh đáng ghét kia, đầu cô đau quá, ngưng lại đi, mau ngưng lại đi. Đau, đau quá, lồng ngực cô đau quá, ai đó làm ơn cứu cô với, cô sắp chết vì nỗi đau này rồi. * bịch bịch, cạch cạch, xoảng, rắc rắc* những âm thanh đó lại vang lên, càng ngày càng to, như muốn giết chết cô. Không, cứu cô, ai đó cứu cô với.



“Minami cậu ở đâu? Minami cứu tớ, tớ đau quá, Minami, Minami, MINAMIIIIIII.”



Cứ như thế tiếng hét của Acchan vang mãi trong không gian, chỉ tiếc là Taka không thể nào nghe thấy, chuyện tình của họ kết thúc như vậy đấy, tối tăm, lạnh lẽo và đau đớn. Ngày sinh nhật lần thứ hai mươi hai của Acchan, quá bất ngờ phải không?  Tình yêu mà đến chậm đi vội thế đấy.... Hết rồi, cám ơn các bạn đã đọc. 


Đùa thôi chứ hết kiểu này chắc mai thấy xác Rùa ngoài ngã tư quá ~_~. tiếp xem chuyện gì sẽ xảy ra nào.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~










Choàng tỉnh sau cơn ác mộng, nước mắt cũng ướt đẫm trên khuôn mặt, Acchan thở một cách nặng nhọc. Vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt đáng ghét kia thì * ding dong, ding dong * tiếng chuông cửa vang lên, *thịch* tiếng tim Acchan vang lên. Chắc hẳn cơn ác mộng đã ảnh hưởng đến cô. Bước vội ra mở cửa, cô thấy Taka xuất hiện với nụ cười trên môi.


“ Atsuko, tớ đến…. Atsuko cậu khóc sao?”  Nụ cười chợt tắt khi Taka thấy mắt Acchan đỏ hoe.


 *rầm* cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Takamina


“ cậu về đi giờ này còn đến làm gì?” Acchan nghẹn ngào, sao nó lại giống như giấc mơ thế này.


“ Atsuko, mở cửa ra, có chuyện gì xảy ra? Tại sao cậu khóc, mở cửa ra mau Atsuko, Atsuko” Lấy tay đập mạnh cánh cửa, Taka cảm thấy rất sốt ruột. Đã rất lâu rồi cô mới thấy những giọt nước mắt ấy và cô biết  nếu như nó rơi ắt hẳn phải có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với Acchan.


“ Cậu về đi, cả ngày hôm nay cậu ở đâu? Bây giờ xuất hiện và hỏi tớ thì được gì?”  Acchan tức giận hét lên.


*Cạch cạch* tiếng khóa cửa được mở, dáng người nhỏ bé bước vào. Thật ra thì Taka có chìa khóa nhà Acchan, chỉ là trong lúc lo lắng cô quên mất. Cũng may là cô nhớ lại đúng lúc vì cô biết Acchan rất trẻ con, ở đây đôi co sẽ không được gì. Vội vàng ôm lấy cô người yêu đang khóc, Taka khẽ thì thầm:



“ Ngoan nào, nín đi, có tớ ở đây rồi, tớ xin lỗi vì đến trễ nhưng có lý do mà.”


“ Lý do gì? Cậu có biết từ sáng giờ tớ mong như thế nào không hả? một tin nhắn khó khăn đến vậy sao?”


“  Được rồi được rồi, là tớ sai. Nói tớ nghe chuyện gì mà cậu khóc? Ai làm người yêu tớ khóc thế này? Nín mau, tớ đau lòng chết mất.”



“ Còn hỏi nữa, là cậu chứ ai? Tại cậu tất cả”


“ Vì tớ không nhắn tin mà cậu khóc ư? Atsuko của tớ đâu mít ướt đến vậy.”


“ Tớ mơ thấy cậu… Cậu nói muốn chia tay với tớ, cậu nói cậu không yêu tớ nữa, bỏ mặc tớ, tớ gọi mãi gọi mãi mà cậu không trả lời….hic…hic”


“ Ngốc quá, đó chỉ là giấc mơ thôi. Tớ chỉ yêu mình cậu, duy nhất mình cậu trên đời này. Tớ không hứa sẽ yêu cậu trọn đời trọn kiếp, cũng không dám chắc tình cảm này tồn tại vĩnh viễn theo thời gian. Chỉ biết rằng tớ sẽ yêu cậu cho đến khi tim tớ ngừng đập vì tớ yêu cậu bằng cả trái tim này Atsuko à.”



Lau đi dòng nước mắt kia, rồi ôm chặt Acchan vào lòng, Taka ước rằng có thể cho Acchan hiểu được cô yêu cô ấy đến dường nào. Nghe Acchan vừa nghẹn vừa nói, lòng Taka vừa vui lạ vừa đau. Cô không ngờ chỉ một giấc mơ có thể khiến Acchan khóc như vậy, vị trí của cô trong lòng cô ấy lớn đến vậy sao? Thật ra từ sáng giờ chính cô cũng rất khó chịu khi không liên lạc với Acchan. Nhưng cô muốn hôm nay là ngày sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời của cô ấy.


“ Cậu đừng dẻo miệng. Nói đi, từ sáng giờ cậu làm gì? Cậu quên hôm nay là ngày gì rồi đúng không?” Acchan hờn dỗi mà hỏi.


“ Không có, làm sao tớ quên được chứ.”


“ Vậy tại sao ngay cả một tin nhắn cũng không có, mọi năm cậu điều là người nhắn sớm nhất sao năm nay lại không nhắn?”


“ Tám năm bên cạnh nhau, trừ hai năm đầu ra thì có năm năm tớ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu đúng không?”


“ ừ, đúng là năm năm.”


“ Năm đầu tiên tớ chúc cậu chính là năm tớ bắt đầu biết mình thích cậu, à không phải là yêu cậu mới đúng. Rồi từ khi đó năm nào tớ cũng muốn mình là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu, người đầu tiên bên cạnh cậu mỗi lúc cậu buồn, mỗi khi cậu vui, người đầu tiên trong tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu. Hiển nhiên cũng là người đầu tiên cậu yêu.”


“ Minami cậu còn nghĩ đến chuyện của Yuko sao? Tớ đã nói đó chỉ là quá khứ thôi.”


“Tớ biết, cậu đừng rối. Đúng là khi tớ biết người đầu tiên cậu yêu là Yuko tớ đã rất khó chịu…. Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa vì hiện giờ có người yêu tớ đến mức nức nở vì một giấc mơ đấy thôi.”


“ Cậu còn chọc tớ, đáng ghét.”


“ Hahaha, cái mặt đỏ cả lên rồi kìa. Nè đi với tớ, nhanh lên.”


“ Đi đâu? Đã mười một giờ khuya rồi.” Acchan ngạc nhiên lên tiếng.


“Đến nhà tớ, nhanh lên đừng ngồi đó nữa” Vừa nói vừa nắm tay người mình yêu, Taka cứ thế dắt Acchan đi trong đêm.



Mọi người cũng biết nhà Acchan và Taka không xa nhau là bao nhiêu đúng không? Hai cái bóng, một lớn một nhỏ trên đường nhìn thật hạnh phúc, họ đang nói gì với nhau kìa. Mà giờ này đến nhà Taka làm gì nhỉ??? Nghe mùi mờ ám quá đi. Chúng ta tiếp tục nào.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại nhà của Takamina.



“Atsuko, đợi tớ một xíu nha.” Để bạn gái mình đứng tại cửa, Taka mở cửa bước vào nhà nhìn vào trong rồi quay ra.


“ Cậu vào đi.”



Acchan ngơ ngác trước thái độ của bạn mình nhưng cũng bước vào nhà. Hiện ra trước mắt cô là trái tim bằng nến đang cháy lung linh trong nó là cái bánh kem cũng hình trái tim có dòng chữ “ 誕生日おめでとう。敦子が大好き”. Cùng lúc đó cô nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hát của Taka vang lên.


“ Happy birthday to you. Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday. Happy birthday to Atsuko”


“Atsuko, sinh nhật vui vẻ, Chúc cho cậu luôn luôn xinh đẹp, nụ cười luôn trên môi cậu, con đường cậu đi đủ chông gai để cậu trưởng thành hơn, tình cảm của chúng ta đủ thử thách để cả hai biết trân trọng từng giây từng phút bên nhau. Tớ yêu cậu, Atsuko.”



Lấy hai tay che đi khuôn mặt ngỡ ngàng của mình, Acchan một lần nữa rơi nước mắt nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Taka của cô trông bề ngoài ngốc nghếch vậy chứ trong tình cảm đã không biết bao lần khiến cô rơi lệ vì hạnh phúc. Đằng sau vẻ mặt nghiêm túc, ngốc nghếch đó là một người vô cùng lãng mạn và dịu dàng. Chính con người nhỏ bé đó đã khiến trái tim cô một lần lại một lần loạn nhịp.



Có vẽ như hiểu được sự bất ngờ của bạn mình, Taka bước gần đến Acchan, vươn tay ôm lấy cô ấy. Cô muốn cô ấy hiểu được cô ấy quan trọng như thế nào trong tim cô, dù chỉ một chút thôi cô cũng muốn Acchan hiểu được cô yêu cô ấy bao nhiêu. Buông bạn gái mình ra, mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn ấy, đôi mắt luôn thu hút ánh nhìn của cô rồi cất lời.


“ Cậu biết không, ai cũng mong mình là người đầu tiên, là mối tình đầu của người mình yêu, vì tình đầu là mối tình trong sáng nhất, thuần khiết nhất và đẹp nhất. Tớ cũng là một trong những số đó. Lúc biết cậu đã yêu Yuko trước đó, tớ thật sự ghen tị và tiếc nối lắm, giá như tớ nhận ra mình yêu cậu sớm hơn, giá như tớ mạnh mẽ hơn một chút biết đâu chúng ta sẽ là “first love” của nhau.  Năm ấy, chúng ta chỉ mới 18, tớ vẫn còn trẻ con lắm, vẫn chưa trải qua nhiều. Suy nghĩ vẫn còn ích kỷ và ấu trĩ lắm.”


“Minami, tớ…..”


“Suỵt, để tớ nói hết nào. Năm tháng trôi qua, tình cảm của chúng ta ngày càng sâu đậm, cậu ngày càng quan trọng đối với cuộc sống của tớ. Tớ thích cô gái vụn về của những năm đầu AKB thành lập, tớ thương cô gái đã cố hết sức để có được vị trí center, tớ yêu cô gái robot Kyuuto ngây thơ, tớ yêu cô nàng giả trai Maki đáng yêu, tớ yêu tất cả hình ảnh của cậu. Và tớ luôn muốn mình là nhất nhất nhất trong mắt cậu, nên tớ luôn cố gắng không ngừng nghỉ.”


“ Cậu bao giờ cũng là nhất trong lòng tớ” Acchan lại rưng rưng nghẹn ngào.


“ Suỵt, ngoan, nín nào, tớ bảo để tớ nói cho hết mà. Trước đó tớ vẫn nghĩ chúng ta sẽ bên nhau như thế, mãi mãi sánh vai cùng nhau trên ánh đèn sân khấu đó….nhưng cậu có ước mơ của cậu, tớ không thể ngăn cản nó được mà tớ chính là phải luôn ủng hộ cậu dù xa cậu tớ không muốn chút nào. Khoảng thời gian xa cậu thật trống vắng làm sao. Tớ quen rồi những lần tập mệt sẽ có người ôm tớ, dựa vào tớ, tớ quen giọng nói nũng nịu đòi tớ đi mua nước, quen những câu hỏi han quan tâm chăm sóc. Không có cậu bên cạnh tớ thấy thật cô đơn, cứ như tớ đang đứng trên một chân, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã và sẽ không ai nâng tớ lên, không ai tiếp thêm sức mạnh cho tớ trước muôn vàn khó khăn.” nước mắt cũng rơi trên khuôn mặt nhỏ bé.

“Xin lỗi, là tớ đã quyết định quá đột ngột, là tớ không quan tâm đến tâm tư của cậu.” Acchan tiếp lời.


“ Khoảng thời gian đầu, tớ lao vào công việc để quên đi, bên cạnh đó chúng ta cũng quá bận rộn để gặp nhau phải không? Và rồi tớ nhận ra cậu đang rất cố gắng trên con đường của mình, cậu chăm chỉ coi phim, chăm chỉ học cách biểu cảm, tích cực tham gia các show truyền hình. Con đường cậu chọn đang mở ra những chân trời mới. Còn tớ dường như chỉ dậm chân tại chỗ. Có lần cậu gặp tớ, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chúng ta chỉ kịp ăn ly kem, rồi cậu nhanh chóng rời đi lúc đó chúng ta ôm nhau cậu nhớ không?”


“Uhm, lúc đó tớ và cậu đã gần hai tháng không gặp nhau. Tớ đã chịu không nổi mà gọi cho cậu. Lúc đó tớ muốn gặp cậu dù chỉ năm hay mười phút.”


“ Ừ, chính là hôm đó. Cậu có biết cậu ốm đến mức nào không? Đôi mắt cậu thâm quầng, nụ cười của cậu cũng rất mệt mỏi. Lúc đó tớ đã đau lòng biết chừng nào. Tớ nghĩ thật nhiều về chuyện của chúng ta, về tương lai. Và rồi tớ nhận ra, tớ phải mạnh mẽ lên, phải là điểm tựa của cậu. Mỗi khi cậu mệt mỏi, mỗi khi cậu gặp sóng gió nhất định sẽ có tớ bên cạnh bảo vệ cho cậu, sẽ không để cậu chịu tổn thất nào. Rồi từ khi nào tớ nhận ra tuy là tớ không phải là người đầu tiên nhưng chắc chắn tớ sẽ là người cuối cùng, người cuối cùng cậu yêu, người cuối cùng trong cuộc đời của cậu, người cuối cùng yêu thương chăm sóc cho cậu. Atsuko, cậu biết không? Cậu là tình đầu cũng là tình cuối trong đời tớ. Tớ có được là tình cuối của cậu không, Atsuko?”


“ Minami… cậu, cậu ngốc quá mà. ” Ôm lấy cô người yêu bé nhỏ vào lòng, Acchan không biết diễn tả cảm xúc hiện giờ cảu mình như thế nào. Là hạnh phúc, là ấm áp là cảm động đến không ngừng rơi nước mắt.


“ Ngốc nên mới yêu một người mít ướt như thế này”


“ Đáng ghét, tớ mít ướt hồi nào.”


“ Vì vậy hôm nay tớ muốn mình là người chúc mừng sinh nhật cậu cuối cùng. Atsuko, chúc mừng sinh nhật.” Ôm Acchan vào lòng Taka thì thầm.


“Đồ ngốc, sáng giờ tớ lo biết bao nhiêu cậu biết không?”


“ Uhm, tớ biết tớ biết, là lỗi tại tớ, tại tớ làm cậu lo lắng. Vậy tớ chịu phạt có được không nè?”


“ Phạt gì bây……”



Acchan chưa nói hết câu đã bị Taka ngăn lại bằng nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng biến thành nụ hôn sâu khi chiếc lưỡi Taka nhanh chóng luồng vào khoang miệng Acchan. Ướt át, nóng ấm và đầy xúc cảm, hai người cứ thế hôn nhau cho đến lúc không thể thở nổi mới luyến tiếc mà tách ra. Ngước nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua của Acchan Taka cười ngô ngố.


“ Đỏ mặt kìa! Hôn biết bao nhiêu lần rồi còn mắc cỡ là sao?”


“ Hồi nào chứ, tớ… tớ… tớ nóng chứ bộ, toàn nến là nến thế này mà.” Acchan ngay lập tức trả lời.


“ Mắc cỡ lêu lêu mắc cỡ hahaha.”


“Minami, cậu đừng nháo, nếu không, nếu không tớ, tớ, tớ…”


“ Nếu không thì sao? Nếu không tớ sẽ bị phạt hôn cậu một cái phải không? Hahaha.


“Đáng ghét, không chơi với cậu nữa, bình thường thì giả ngây giả ngốc, cứ hễ có hai đứa là ngay lập tức nai biến thành sói.”


“ Ha ha ha thôi thôi tớ thua, tớ thua. Chúng ta ăn bánh kem nha, sắp qua ngày mới rồi kìa.”


“Uhm, tớ cũng đói.”



Cười tít cả mắt khi nghe tới ăn, Acchan cùng Taka nhanh chóng ngồi vào bàn. Châm ngọn nến để Acchan ước, một lần nữa bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên. Sau khi ước và thổi nến, hai người hạnh phúc mà cắt bánh cùng nhau. Những tiếng cười, tiếng đùa giỡn vang cả căn phòng. Chắc có lẽ vì cái bánh quá nhỏ hay Acchan đang đói mà chỉ trong mười lăm phút cái bánh đã nằm gọn trong bụng hai người( cũng có thể là một người thôi XD). Miếng kem cuối cùng được Acchan đút cho Taka nhưng không hiểu sao nó lại nằm gọn trên mặt Taka.


“ Ha ha ha Minami  trông mặt cậu kìa ha ha ha.”


“ Cậu cố ý, tớ sẽ cho cậu biết tay….. Acchan đứng lại.”


“ Lêu, còn lâu mới đứng lại, ngon thì bắt tớ này hahaha”


“ Đứng lại mau, Atsuko, tớ mà bắt được sẽ cho cậu biết tay.”


“ Lại đây, lại đây người yêu nhỏ bé của tớ ha ha ha”


“ Atsuko đứng *bịch* itaiiiiiiiiii ”


“Minami, cậu có sao ko?”  Acchan hoảng hốt chạy lại khi thấy Taka té trên sàn.


“ Tay tớ đau quá itai, nhẹ tay thôi Atsuko.”


“ Tay cậu sao? Đau chỗ nào? Có trật tay không Minami? Acchan dồn dập hỏi.


“ Tay tớ đau..”



Câu nói được bỏ dở khi mà môi Taka lại lần nữa quấn lấy môi Acchan, nụ hôn nồng cháy thắp lên ngọn lửa khao khát trong cả hai. Nụ hôn nhanh chóng di chuyển vị trí của nó, chiếc cổ nhỏ của Acchan bây giờ đầy dấu vết ám muội. Cơ thể Acchan nóng ran, hô hấp bắt đầu loạn khi Taka dây dưa môi trên chiếc xương quai xanh quyến rủ của cô.


“Mi..nami chiều mai tớ phải đi qua..y”


“ Cậu có thể xin nghỉ mà, mai là ngày nghỉ của tớ Atsuko à. Đêm nay thôi, có được không?” Nhìn vào mắt người mình yêu bằng đôi mắt mị hoặc nhất có thể Taka thì thầm.


“ Không được, mai tớ không nghỉ được, tớ phải casting cho bộ phim mới….” Trong lời nói của Acchan có chút gì đó tiếc nối.


“Muộn rồi, cậu đã rơi vào tay sói Atsuko ạ.”



Chấm dứt câu nói, Taka lần nữa khiến Acchan rơi vào mê cung của ái tình. Những nụ hôn, những cái chạm, những tiếng thì thầm cứ khiến cơ thể cô cháy lên ngọn lửa đam mê cao ngất để rồi nó quyện vào ngọn lửa mãnh liệt của Taka mà thiêu đốt cả hai.




Đâu đó tiếng đồng hồ tích tắc báo hiệu mười hai giờ, thoáng qua khung cửa sổ có bóng một cô gái đang ẵm một cô gái khác, họ đi đâu, làm gì ắt hẳn các bạn đã biết. Tớ không kể tiếp đâu. Tớ chỉ nghe loáng thoáng tiếng Taka nói: “Atsuko sinh nhật vui vẻ, quà tớ muốn tặng cậu là trái tim của tớ, tớ là của cậu, mãi mãi”




Vâng, đến đây câu chuyện chính thức hết rồi đấy ạ. Quan điểm ai, như thế nào tớ không biết chỉ là tớ thấy Taka nhỏ xinh sẽ không ngốc nghếch khi chỉ có hai người, bạn ấy sẽ là Sói Nhỏ Nhỏ còn Acchan là Khăn Đỏ to to. Cho nên ai nói Taka là uke là tớ phản đối tới cùng đấy nhé. Acchan tuy bá đạo ức hiếp Taka nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi nha, khi chỉ có hai người tuyệt đối sẽ biến thành một cô gái ngây ngô để Taka lấn lướt ngay và Taka rất biết cách lấn và lướt đấy nhé (dù gì cũng là Otaku mà hen). Nếu mà rảnh tớ sẽ làm luôn cái ngày sinh nhật năm trước cùng chuyện tình Atsuyuu trong quá khứ nha. Còn buổi tối ngày hôm nay chắc sẽ viết một cái nhỏ nhỏ cho nó máu ~_~. Định viết cho ngọt ngào mà không hiểu sao nó lại đâm ra sến và buồn thế này nữa nè………. Sau đây là phần chúc của Rùa:


A, chúc mừng sinh nhật cô gái mà tớ yêu nhất trên đời này( hiển nhiên trừ mẹ tớ ra nha.) Cũng sắp được một năm cô rời khỏi AKB rồi nhỉ. Con đường cô chọn hiện đang rất tốt và tớ tin nó sẽ còn dài và rộng hơn nữa. Hiển nhiên chông gai cũng rất nhiều, những lúc ấy hãy dựa vào vai cô gái nhỏ bé kia nhé và tiếp tục bước đi thật vững thật xa. Với tất cả tấm lòng và tình cảm của mình tớ mong cô ấy sẽ luôn giữ vững nụ cười, kiên trì theo đuổi ước mơ, nắm lấy được cơ hội, thành công với mọi cố gắng và “ Ế ” cho tới già nhé. Đến năm ba mươi tuổi phải vác balo, vali sang nhà Taka rồi ăn vạ ở đó, rồi cùng người đó sống hạnh phúc. Được như vậy tớ đây sẽ cảm thấy rất hạnh phúc rất mãn  nguyện.

11h ngày 23/6/13
Sapphire.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét