Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Tình Yêu và Thù Hận chương 3.


Chương ba: Làm bạn.



*Kokoro no katasumi Flower Chiisana hana ga saita……* tiếng chuông điện thoại vang lên khi Acchan chuẩn bị xuống  xe buýt, nhìn vào điện thoại cái tên “ Takamina” hiện lên, đắn đo một chút cô bật nắp và trả lời.

- Moshi moshi...


- Moshi moshi là tôi Takamina đây.


- Sao cô gọi giờ này? Xe lại hư nữa à?


- Không, chỉ là tiện đường muốn ghé sang thăm cô thôi. Cô đang ở ngoài sao?  


- Ừ, bây giờ là mấy giờ mà cô còn muốn ghé thăm tôi?


- Cô đang ở đâu tôi đón, trời không phải đang mưa sao?


- Cũng được, tôi đang ở trạm xe buýt số 13 đường  A, Phố B.


Nói xong, Acchan quay về bến xe buýt va ngồi đợi. Mười phút sau, một chiếc xe hơi đậu ngay trại xe số 13, người con gái trong xe bước ra với chiêc ô màu đen, rồi chầm chậm tiến về phía cô.


- Sao giờ này còn lang thang ở đây, đã mười một giờ rồi đấy. Taka lên tiếng khi đối diện Acchan.


- Tôi đang chuẩn bị về thì cô gọi đấy chứ. Hôm nay lại xuống đây ký hợp đồng à.


- Ừ, vừa ký xong, nghĩ cô chưa ngủ nên gọi không ngờ cô lại lang thang như vầy.


- Nhiều chuyện, tôi đi đâu là chuyện * ọt ọt * của tôi. Bụng Acchan lại reo lên.


- Xem ra có người đang đói. Chúng ta đi ăn đêm nha. 


- Cô đãi thì tôi còn suy nghĩ lại. ( đói mà còn làm giá nữa nha)


- Không thành vấn đề. ( Ông này dễ bị gái dụ dữ)




Nói đoạn Người có tên Takamina đứng lên, cầm cây dù rồi bước đi, vì chiều cao khiêm tốn của mình cô phải giơ dù cao hơn bình thường để có thể che cho Acchan. Thấy vậy Acchan khúc khích cười “ để tôi cầm cho”. Nghe được tiếng cười của Acchan Taka cũng lên tiếng “ cười gì chứ, mau lên xe”. Thế là cả hai lên xe rồi đi khuất.



Tại quán ăn.

- Nè nè đừng có ăn nhanh như thế chứ!


- Ông nhan ó ẽ ngội ó, ẽ ông on ữa. Acchan vừa nói vừa nhai miếng cá nướng cũng không thèm nhìn người bên cạnh, cứ như vậy mà ăn. (Không nhanh nó sẽ nguội đó, sẽ không ngon nữa.)


- Thật hết nói nổi mà. Cứ như cô bị bỏ đói ấy. Taka thì nhăn nhó lên tiếng, khiếp con gái gì mà ăn uống như heo ấy.


-  Thôi cái kiểu xưng hô xa lạ đó đi, hai đứa mình bằng tuổi tớ sẽ gọi cậu là Minami. Người gì ăn nói lạnh lùng à.


- Thế tôi gọi cô bằng gì? Atsu có được không?


- ừ, cũng được. Về thôi tớ no lắm rồi mai còn phải đưa hàng sớm. ( phũ không tả nổi, ăn xong là đòi về). Mà tối nay cô ngủ ở đâu?


-  Khách sạn, thư kí có đặt chỗ cho tôi rồi.


- Cậu mà còn xưng bằng tôi nữa thì coi như chúng ta là người lạ đấy, không bạn bè gì hết. Đã thân tới mức đãi tớ ăn rồi mà còn xưng hô vậy sao?


- Ai đãi A… Atsuko ăn thì là bạn thân à?


- Ừ, không phải ai mời tớ cũng đi đâu. Về thôi tớ buồn ngủ lắm rồi, cậu ngủ nhà tớ luôn đi. Ngủ một mình trong khách sạn ma bắt đấy.


- Cái nhà bé xí mà làm như to lắm ấy. Với lại tớ không có sợ ma nhá. Taka lườm Acchan rồi biểu môi.


- Mấy tháng trước có người đến chỗ ngủ còn không có đấy nhé!
- Quên cái chuyện dở hơi ấy đi. Nào về thôi!
Thế là hai người cùng nhau ra về, kêt thúc một buổi tối. Taka chỉ đưa Acchan về đến nhà rồi tạm biệt ở đó. Acchan cũng chẳng để ý gì mà vui vẽ chào tạm biệt người bạn mới này.  Trên đường về khách sạn cô cứ nghĩ mãi về người con gái kia, một cô gái tốt bụng ngây thơ nhưng cũng tưng tửng và miệng lưỡi. Mà là do ý trời hay do duyên phận giúp cô gặp cô gái ấy nhỉ, cái cách gặp và quen nhau khùng hết chỗ nói.


Flashback

“ Cái quái gì thế này, sao xe lại hư vào giờ này chứ, khỉ thật đã 11 giờ khuya rồi đâu còn chỗ nào để sửa xe chứ.”



Vừa lèm bèm với chiếc xe đang bể bánh của mình, Taka mò mẫn cái điện thoại trong túi. Thật không may cho cô, cả cái điện thoại và cái túi của cô đã để quên trong xe cô trợ lý mất rồi. [Bây giờ chẳng biết phải làm sao, thôi thì tự thân vận động vậy.] vừa nghĩ cô vừa lấy dụng cụ sửa xe trong cốp ra. Loay hoay cả ba mươi phút mà chẳng mở nổi cái con ốc to chà bá kia cô tức tối mà quăng cái khóa.



“Nè, xe cậu hư à? Để mình giúp cậu nhé.” Một giọng nói vang lên từ phía trên.


“ Cô sửa được à?” Ngước lên nhìn vào cô gái đang đứng Taka cất tiếng hỏi. Một cô gái như cô ấy thì làm được gì chứ.


“Để coi đã, mà trễ lắm rồi, xung quanh đây các tiệm sửa xe điều đã đóng cửa. Để mình thử xem sao, nếu không cậu phải đợi đến sáng mai đấy.”


“ Vậy cô sửa giúp tôi đi, tôi sẽ trả cho cô gấp mười lần tiền công.”


“ Này, tôi giúp cậu không phải vì tiền nhé! Nếu coi thường lòng tốt của tôi đến vậy thì chịu khó ở đây tới sáng đi, tiệm sửa xe cách chỗ này một trăm mét đấy, cứ đẩy thẳng tới đó.” Nói xong Acchan quay lưng bỏ đi, cô chưa bao giờ thấy cô gái nào bất lịch sự như người này, là như có tiền là hay lắm vậy.


“ Này này đừng đi, tôi… tôi xin lỗi, tôi không có ý coi thường cô đâu.  Cô gì đó ơi, xin hãy giúp tôi.”


“Đừng nghĩ ai cũng ham tiền nhé, tuy tôi không giàu nhưng cũng không cần tiền đến mức đó.” Acchan vẫn còn giận.


“ Tôi biết rồi, nhờ cô giúp tôi.” Taka biết mình phải trông cậy ở cô gái này nên đành xuống nước. Cô ấy nói cũng đúng là do cô đã sơ xuất mà nói điều không nên nói.


“ May cho cậu là tôi không phải là người giận dai đấy.” Vừa nói, Acchan vừa bắt tay vào làm, gì chứ chuyện bể bánh xe này chú hàng xóm có làm một lần rồi, cũng không khó lắm.

Năm phút…….

Mười phút………

Mười lăm phút…….

Nữa tiếng……………….



Thời gian cứ trôi qua từng chút từng chút, trên mặt đường có bóng hai cô gái nhỏ đang hì hục thay bánh xe, tiếng Acchan sai vặt Taka lấy này lấy kia cứ vang lên. Đã bốn mươi lăm phút trôi qua mà cái bánh xe vẫn yên vị nơi đó.



“ Phù phù, Mình chịu rồi, không…. Không mở nó ra được.” Acchan hổn hển nói.


“ Cái gì, lúc nãy cô nói cô làm được mà.” Taka bực mình lên tiếng, nãy giờ cô bị sai vặt như con ngốc để đổi lại câu nói này sao.


“ Thì mình chỉ nói là mình thử thôi mà, thấy chú hàng xóm làm dễ lắm mà, sao lại khó thế này chứ.” Acchan bỉu môi lên tiếng, người ta có ý giúp mà.


“ Ban đầu nói không biết luôn đi cho rồi, không biết mà cứ làm như hay lắm ấy.”


“ Này tôi đã có lòng tốt giúp cô rồi còn gì. Không cảm ơn còn nạt tôi sao đồ mất lịch sự.” Acchan cáu gắt nói với Taka.


“ Thôi được rồi, cám ơn cô đã giúp xin lỗi vì tôi hơi nóng tính. Cô có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Túi và điện thoại của tối đã để quên rồi.”


“À, đây cậu gọi đi.”


[ thuê bao quý khách….] tiếng tổng đài viên vang lên như giết chết Taka thêm lần nữa, sao trợ lý cô lại tắt điện thoại chứ, thật là điên mà.


“ cám ơn cô, đã làm phiền rồi.” Trao lại chiếc điện thoại cho Acchan, Taka thiều thào lên tiếng, hôm nay là ngày xui tận mạng của cô mà.


“ Cậu không gọi được sao?” Acchan thắc mắc khi thấy Taka không nói chuyện điện  thoại câu nào mà đã trả lại cho cô.


“  Uhm, trợ lý của tôi * ọt ọt ọt* ” Nói chưa dứt câu thì bụng Taka vang lên những âm thanh vui tai. Thật xấu hổ không biết chui vào đâu nữa.


“  Cô đói sao? Vậy chúng ta đi ăn nhé.” Acchan nghe âm thanh lạ rồi tử tế lên tiếng. ( sao tốt thế này???)


“ À thôi, đã làm phiền cô nhiều rồi.”


“Cậu đang đói đến sôi bụng kia kìa, đi ăn đi không sao đâu tớ có mang tiền, sẽ đủ cho hai chúng ta no đấy. Không mua được đồ ăn ngon nhưng bảo đảm sẽ no mà.”  Mỉm cười vời người đối diện Acchan lại lên tiếng, đã giúp thì phải giúp tới cùng chứ.


“ À *ọt ọt* Tôi…. Tôi sẽ gửi  lại cho cô sau nhé.” Định lên tiêng tiến từ chối nhưng cái bao tử lại réo rắc khiến Taka không chịu nổi nên đành nhận lời.


“Này còn nói kiểu đó thì tôi bỏ cậu ở đây luôn đấy nhé.”


“ À, xin lỗi tôi chỉ muốn…..”


“ Đi thôi ở đó lỗi phải hoài.”



Nói xong Acchan nắm tay Taka lôi đi, nói thật Acchan chưa gặp ai vô duyên như người này nhưng tính cô là vậy, luôn muốn giúp người. Cũng không nên bỏ mặc một cô gái đói meo không đồng dính túi mà nhỉ, nghĩ vậy nên cô cứ làm thôi. Còn Taka lần đầu gặp một người tốt kì cục như vậy, nhưng cũng may đã gặp cô ấy nếu không thì chắc cô sẽ khó sống vào tối nay.



Tại một quán nhỏ ven đường, hai cô gai đang ngồi ăn mì, vào buổi tối lạnh như thế này mà được ăn mì nóng thì thật hạnh phúc làm sao. Acchan thì chăm chăm vào tô mì mà ăn rồi húp nước xì xụp còn Taka lại rất ra dáng tiểu thư mà từng đũa từng đũa đưa vào miệng. Hai người ăn hết bốn tô mì, vâng Acchan ba tô còn Taka một tô thôi. Taka ngơ ngác, à không kinh hoàng mà nhìn người đối diện mới đúng. Bề ngoài xinh xắn dễ thương, lời nói lại trong trẻo, tính tình thì rất tốt bụng nhưng mà ăn thì không biết tả làm sao luôn.



Thấy Taka đang nhìn chằm chằm mình xơi tô mì thứ ba Achan lên tiếng: “ Cậu ăn nữa không? Cứ ăn đi đừng lo tớ đãi cho mà. Mì ở đây là ngon nhất đấy.”


“À, tôi no rồi cô ăn đi nha.” Taka vẫn cứ nhìn người đối diện như chưa tin vào mắt mình.


“ Mà nè tối nay cậu ngủ ở đâu? Chưa có chỗ ngủ đúng không?” Acchan hỏi.


“Tôi ngủ trong xe là được rồi. Đợi ngày mai sẽ đẩy xe đi sửa.”


“ Vậy về nhà tôi nhé, ngủ trong xe nguy hiểm lắm với lại không tốt cho sức khỏe.”


“Không cần đâu, vậy phiền cô quá. Mà cô không sợ tôi ăn trộm đồ của cô sao?”


“Hahaha ăn trộm hả? Người có xe hơi đi mà ăn trộm đồ của kẻ không có cái xe máy sao? Không phiền gì đâu, gặp người bị nạn mà không giúp lòng tôi sẽ khó chịu lắm.” Acchan cười thật to khi nghe Taka nói, cứ như cô vừa nghe được câu chuyện cười hay lắm.


“À, cái đó thì…..”


“ Không sao đâu, cứ ngủ nhà tôi. Sáng tôi sẽ gọi thợ xuống sửa xe cho cậu, cũng tiện thể cho cậu mượn điện thoại gọi cho trợ lý. Cậu đâu còn đồng nào phải không?”


“ Vậy xin làm phiền cô.” Taka đanh nhận lời vì không thể từ chối mọt người tốt bụng như vậy.


“ Uhm về thôi nào, nhà tôi cách đây năm phút thôi, cũng gần chỗ cô đậu xe.”



Hai người cùng nhau đi bộ về nhà Acchan. Đó là một tiệm hoa nhỏ khá cũ kỹ, trong nhà chỉ có một bếp và một phòng ngủ khá chật. Điều này cho thấy Acchan cũng có cuộc sống không khá giả gì ấy vậy lại hào phóng đãi một người dưng ăn lại cho người ấy ngủ nhờ. Điều này khiến Taka phục Acchan lắm, vì cuộc sống của cô luôn được dạy “ không ai cho không ta thứ gì”. Acchan trải chiếc futon ra đất rồi đưa chăn bông cho Taka, ngăn giữa là cái gối ôm. Có lẽ đã quá mệt mỏi nên hai người chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Một giấc ngủ ngon không mộng mị, ấm áp đến lạ thường.




7h sáng hôm sau, tiệm hoa Atsuko.


“ Á á á á á á á á á á” Một tiếng kêu như phá tan sự yên bình của buổi sáng, cũng nhờ tiếng kêu đó Taka đã thức dậy.


“Có chuyện gì vậy Miichan, mới sáng sớm đã Á á á á á á á á” lần này là do Taka hét.



Cảnh tượng trước mắt thật dễ hiểu lầm, Taka đang ôm Acchan, mặt thì kề sát vào ngực cô ấy, quần áo hai người đều xộc xệch. Vội vã đẩy Taka ra Acchan lấy chăn quấn người lại. Còn Takathì bàng hoàng, mặt đỏ như gấc, ngã lăn ra sàn.

“Cậu… cậu làm gì tôi???” Acchan run run lên tiếng.


“Tôi… tôi không có, chỉ là tôi ngủ thôi, không có ý gì khác. Cô đừng hiểu lầm.” Taka cũng thanh minh. Rõ ràng đêm qua cô ngủ rất ngon, không hề nhúc nhích cơ mà.


“ Cậu… tôi… cậu…. thôi bỏ qua đi, chuyện cũng không có gì. Cậu không cố tình là được.”


“ Cô tin tôi sao? Cám ơn cô.” Taka thở phào.


“ Người như cô thanh cao lại giàu có, sẽ không biến thái đâu. Hơn nữa ấn tượng trong mắt tôi, cậu là người tốt.”


“Cám ơn.” Taka nghe mà thấy yên tâm, ít nhất trong mắt ân nhân cô không phải là kẻ xấu.


“ Cô đánh răng đi, tôi sẽ nấu đồ ăn sáng, trong phòng vệ sinh có cái bàn chải mới được treo đó, cái màu hồng ấy.” 


Vừa nói Acchan vừa xếp futon cùng chăn gối rồi bước vào bếp. Sau khi đánh răng xong Taka ngoan ngoãn ngồi đợi đồ ăn sáng của Acchan. Đồ ăn sáng chỉ đơn giản là hai miếng sandwich cùng một cái trứng ốp la, chỉ vậy thôi mà Taka thấy nó ngon lắm, ngon hơn cả beefsteak của nhà hàng. Phải chăng khi nhận được cái gì đó từ lòng chân thành của người khác bất cứ ai cũng sẽ thấy nó tốt gắp trăm ngàn lần những thứ tiền bạc có thể mua được.


“ Điện thoại nè, lát ăn xong cậu gọi cho trợ lý đi nhé.” Acchan ăn xong phần ăn của mình rồi đẩy chiếc điện thoại về phía Taka trước khi cô đứng lên đi vào bếp.


“ Cám ơn cô, mà cô tên gì nhỉ, thật là thất lễ khi chưa giới thiệu tôi tên Takahashi Minami.”


“ À, tôi là Maeda Atsuko. Xin lỗi tôi phải dọn cửa hàng ngay bây giờ, cô ăn xong cứ để chén đĩa ở bếp lát tôi sẽ rửa.”


“ Để tôi giúp cô một tay.” Nói rồi Taka bỏ miếng cuối cùng vào miệng, cô đem chiếc đĩa ra phía sau rửa rồi gọi điện cho trợ lý.



Cả hai cùng nhau khiêng và xếp các chậu hoa, rất nhanh cửa hàng hoa đã có thể hoạt động. Taka theo chỉ dẫn của Acchan, tưới nước cho hoa rồi lại ngồi nhìn Acchan tỉa cành. Chưa đầy một giờ trợ lý của Taka đã đến, rất nhanh chóng xin lỗi Taka rồi cám ơn Acchan. Cô trợ lý rút cái ví đưa cho Taka ngụ ý để Taka hậu tạ cho Acchan.


“ Miichan ở công ty mình thấy thiếu sinh khí lắm, tớ sẽ đặt mua mấy chậu hoa về coi như làm quà.” Taka quay qua nói với trợ lý.


“ Uhm ý hay đó, sao hôm nay có nhã hứng vậy?” Trợ lý đáp lời cô.


“ Maeda san nè, tôi đặt một trăm chậu hoa xương rồng. Tôi sẽ ở lại đây một tuần, cô chuẩn bị kịp không?”


“ Nè không cần trả ơn tôi kiểu đó đâu, tôi biết cô có lòng nhưng tôi xin không nhận.”


“ Đây là buôn bán mà. Còn chuyện nợ cô ân tình này tôi sẽ nhớ.”


“ vậy được, thứ bảy tôi sẽ giao đủ. Vậy coi như cô không thiếu gì tôi cả.” Acchan trả lời.


“ Không, chuyện cô giúp tôi là không thể quên được, bất cứ khi nào cần hãy liên lạc với tôi.  Tôi sẽ giúp hết mình, đây là danh thiếp của tôi. À quên đến thứ bảy, làm cho tôi một bó hoa hồng chín mươi chín bông nhé, tôi tặng người rất đặc biệt đấy.”


“ Tôi biết rồi, thứ bảy gặp lại nha.”


“ vâng, thứ bảy gặp lại, chào cô, Cám ơn cô Maeda san.”



Từ buổi sáng hôm đó, ngày nào Taka cũng mua một phần đồ ăn trưa rồi đem đến cho Acchan, đó là một cách cám ơn rất dễ thương. Sau khi quay về Tokyo Taka thình thoảng cũng nhắn tin cho Acchan. Không biết tại sao khi bên cạnh con người ấy, Taka thấy thật thoải mái, cuộc sống của cô ấy thật tuyệt. Cuộc sống thiện lương không tranh giành, không bon chen đấu đá. Cái cách đối xử hết lòng với người dưng cũng khiến Taka càng thấy Acchan đáng yêu hơn. Cứ như vậy hai người trở thành bạn của nhau, một tình bạn kì lạ, cả hai không biết gì về nhau cả chỉ đơn giàn làm bạn (ăn) thôi.

End Flashback

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét